Tần Mộ Sở cho tới bây giờ chưa cùng người khác trao đổi không biên giới như vậy, ngay cả người thân thích nhất của hắn sư phụ Hà Phong Dương, hoặc là Liễu Nguyệt, Lâm Lập Thu, nói chuyện với nhau cũng có giới hạn. Duy nhất đi cùng Dương Vân, Tần Mộ Sở phát hiện chính mình có một đống chuyện có thể nói với hắn, hơn nữa cho dù Tần Mộ Sở nói cái gì, trên trời dưới đất, tứ thư ngũ kinh, Dương Vân đều có giải thích độc đáo của mình. Tần Mộ Sở thường xuyên xúc động than Dương Vân đầy bụng kinh luân, suy nghĩ lanh lợi.
Tần Mộ Sở cùng Dương Vân kết bạn đồng hành, lúc sắc trời đã tối thì đi tới một tòa trấn nhỏ. Tuy nói là trấn nhỏ, nhưng nơi này rất náo nhiệt. Bởi vì là con đường khách thương Nam Bắc buộc đi qua. Trên đường người đến người đi, tiếng quát, tiếng bán hàng tràn ngập đầu đường cuối hẻm.
Dương Vân tuy là thư sinh, nhưng hắn thường ra bên ngoài, kiến thức rộng. Tần Mộ Sở lại là người mới ra giang hồ, song Tần Mộ Sở đối với Dương Vân rất tín nhiệm. Dương Vân mang theo Tần Mộ Sở vào một khách sạn, hơn nữa hai người cùng ở một gian khách phòng, chuẩn bị nói chuyện đến khuya.
Tần Mộ Sở tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái cùng Dương Vân đến đại sảnh bên ngoài ăn cơm. Dương Vân chọn vài món thức ăn rồi kêu rượu. Hắn hướng Tần Mộ Sở nói: "Tần huynh, tiểu sinh cùng ngươi vừa mới gặp không lâu, hai ta lại không gì không thể nói, cho nên bữa cơm này ta mời khách! Vịt Hấp Muối và Cá Diếc Tươi ở đây rất nổi tiếng đó."
Tần Mộ Sở cũng không từ chối: "Vậy thì tại hạ không khách khí nữa. Cám ơn Dương huynh!"
Trong phòng ăn đã đầy người ngồi, đều là võ lâm nhân sĩ mang đao kiếm. Tần Mộ Sở trong lòng có chút kỳ quái, nhưng liền nghĩ chuyện không liên quan đến mình nên cũng bỏ mặc lòng hiếu kỳ.
Hai người nói chuyện từ bắc xuống nam.
Tiểu nhị đưa rượu tới, Dương Vân lại có lòng hiếu kỳ, hắn hỏi điếm tiểu nhị: "Tiểu nhị, không biết quý trấn vì sao có nhiều võ lâm nhân sĩ vậy?"
Tiểu nhị nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại lộ thần sắc đắc ý, cười nói: "Nhị vị khách quan không biết việc này hả?"
Hai người Tần Dương hai cái đầu mơ hồ, chẳng lẽ chúng ta phải biết? Hai người cùng đồng thanh đáp: "Chúng ta không biết."
Tiểu nhị nói tiếp: "Ngày mai là đại thọ năm mươi của Cố lão gia tử Cố Xương Hổ Cố gia trang của trấn chúng ta, người đến đây chúc mừng tự nhiên nhiều rồi. Nhìn xem! Trong số những người ngồi đây, mười thì có chín là đi Cố gia trang chúc thọ Cố lão gia tử."
Tần Mộ Sở nghe tiểu nhị nói xong, thầm nghĩ: "Mình là một tiểu tử mới vào giang hồ, mà Dương huynh chỉ là một thư sinh đọc sách, tự nhiên đối với Cố Xương Hổ quá xa lạ." Vì vậy hắn hỏi tiểu nhị: "Thế Cố Xương Hổ là ai? Sao lại có nhiều võ lâm nhân sĩ đến đây chúc mừng như vậy?"
Tiểu nhị nghe xong câu hỏi của Tần Mộ Sở, trên mặt càng lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Khách quan ngay cả Cố lão gia tử là ai cũng không biết ư?"
Tần Dương hai người đều lắc đầu.
Tiểu nhị tiếp tục nói: "Cố lão gia tử là tục gia đệ tử Thiếu Lâm, một tay Bách Bộ Thần Quyền trong chốn võ lâm ít có địch thủ. Hơn nữa người trong võ lâm tôn sùng hắn như thế là bởi vì hắn làm người hào sảng, thích làm từ thiện, thường xuyên trợ giúp người trong võ lâm, do đó nhận được mỹ dự 'Địch Mạnh Thường'!" (Bằng Mạnh Thường “Quân”)
Tần Mộ Sở nghe xong cười: "Một võ lâm hào kiệt như vậy ta thật muốn gặp mặt!" Nói xong bộ dạng vui sướng. Sau đó hắn đột nhiên hướng Dương Vân nói: "Dương huynh, chúng ta đi Cố gia trang một chuyến đi!"
Dương Vân nghe xong, tựa hồ cũng rất hưng phấn, nhưng bộ dạng hắn lập tức thành không có cách nào, hướng Tần Mộ Sở nói: "Tần huynh, chúng ta không đi được đâu."
Tần Mộ Sở vội hỏi: "Tại sao?"
Dương Vân đáp: "Hai chúng ta không thiếp mời, tự nhiên là không có cách nào vào."
Dương Vân dù sao cũng là người trải đời, đối với lễ tiết giang hồ có hiểu biết, tất nhiên có chút lo lắng. Tần Mộ Sở từ Lục Liễu trang ra mới vài ngày, mặc dù Hà Phong Dương cũng từng nói cho hắn một ít chuyện giang hồ, nhưng hành tẩu giang hồ và ngồi ở nhà “điều binh khiển tướng là không cách nào so sánh được.
Tần Mộ Sở nghe xong, trong lòng thầm cho là đúng, thấy rất thất vọng.
Lúc này, bên cạnh truyền đến một âm thanh vang rền: "Vị huynh đệ này muốn đi Cố gia trang sao? Có lẽ chúng ta có thể giúp ngươi." Lại có một âm thanh nhẹ nhàng nói: "Tào huynh, công tử hắn ……" Âm thanh vang rền kia cắt lời thanh âm nhẹ nhàng: "Phong huynh, ta nghĩ công tử hắn sẽ không để ý đâu."
Tần Mộ Sở xoay người sang, nhìn thấy hai người. Một người tuổi khoảng ba mươi thân hình cao lớn, mũi to mặt vuông đang hướng về hắn cười, chắc hắn là Tào huynh âm thanh vang rền rồi. Người kia cùng Tào huynh tuổi tương đương, thân hình cao gầy, mặt trắng không râu, hẳn là Phong huynh thanh âm nhẹ nhàng.
Tào huynh đứng lên, hai tay ôm quyền, nói: "Vị huynh đệ này, tại hạ Tào Thạch." Tần Mộ Sở cũng hai tay ôm quyền hồi lễ. Tào thạch sau đó chỉ vào Phong huynh nói: "Vị này là bằng hữu của ta, gọi Phong Văn." Tần Mộ Sở lại hướng Phong Văn hành lễ ra mắt. Phong Văn cũng không đứng lên, chỉ là hướng Tần Mộ Sở gật đầu, xem như chào hỏi.
Tần Mộ Sở cười nói: "Tại hạ Tần Mộ Sở." Sau đó chỉ vào Dương Vân nói: "Vị này là đứng đầu tứ đại tài tử Giang Nam Dương Vân Dương công tử."
Tào Thạch nghe xong, vội hướng Dương Vân ôm quyền hành lễ, nói: "Thì ra là Dương công tử một trong tứ đại tài tử Giang Nam, ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!" Phong Văn như trước không đứng lên, hai tay lại ôm quyền hành lễ, thản nhiên nói: "Xin chào!"
Tần Mộ Sở thấy thế, trong lòng hơi mất hứng: "Phong Văn này đối với ta chỉ là gật đầu, đối với Dương Vân lại ân cần thăm hỏi hành lễ, không biết là vì cái gì?" Sau đó hắn yên lặng nghĩ: "Người trong võ lâm yêu võ khinh văn,mà đối với văn nhân đều đặc biệt tôn trọng như thế. Hơn nữa Phong Văn lại là trang phục văn sĩ, nói không chừng hắn cũng từ thư sinh mà ra."
Dương Vân cũng ngồi hoàn lễ như Phong Văn, nhưng trong miệng lại nói: "Tiểu sinh Dương Vân, ra mắt hai vị."
Tần Mộ Sở nghe được Tào Thạch có thể giúp mình, trong lòng mừng rỡ, mời hai người bọn họ lại cùng ngồi, nhưng hai người này giống như có điều chần chờ. Tần Mộ Sở vội đánh mắt với Dương Vân, Dương Vân đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc, hắn lập tức hiểu được dụng ý của Tần Mộ Sở, hướng hai người Tào Phong nói: "Ta nghe nói người trong võ lâm đều là hào sảng vô cùng, hai vị huynh đài lại do dự, không phải tác phong của người trong võ lâm. Hai vị qua đây đi, nếu không chính là bỏ qua ý tốt của Tần huynh rồi."
Hai người Tào Phong nghe Dương Vân nói xong , cùng nhau nói: "Vậy thì quấy rầy rồi." Nói xong liền đến ngồi vào bàn của hai người Tần Dương.
Tần Mộ Sở hỏi: "Không phải không có thiếp mời không thể vào Cố gia trang sao?" Tào Thạch đáp: "Người bình thường không có thiếp tự nhiên là không cách nào tiến vào Cố gia trang rồi. Nhưng công tử nhà ta có thể. Chỉ cần hắn nói với người của Cố gia trang một tiếng, không có thiếp cũng không sao."
Tần Mộ Sở nghe xong, mới nghĩ đến không hỏi tính danh của công tử trong lời bọn họ, liền hỏi : "Không biết công tử nhà các ngươi là……?"
Phong Văn tiếp lời: "Công tử nhà chúng ta họ Triệu tên Nhất Tường."
Tần Mộ Sở nghe xong tên "Triệu Nhất Tường" này thấy có vẻ quen tai, hình như đã nghe nghe qua. Nhưng nếu hắn có thể giúp mình vào Cố gia trang, liền không thể coi thường. Vì vậy hắn làm ra bộ dáng biết rồi, nói: "A! Thì ra là Triệu Nhất Tường Triệu công tử ai ai cũng biết!"
Tào Thạch tiếp tục nói: "Đúng vậy, công tử nhà ta thích nhất kết giao với anh hào thiên hạ, người đẹp trai như Tần huynh đệ, công tử nhà ta nhất định rất muốn làm bạn. Lam gia bảo và Cố gia trang giao tình không tệ, chỉ cần công tử nói một tiếng, Cố gia nhất định sẽ để ngươi vào."
Tần Mộ Sở vừa nghe, trong lòng mới cả kinh: "Nguyên lai là thiếu bảo chủ của Lam Gia Bảo, một trong võ lâm tân tú thập đại Triệu Nhất Tường. Bảo sao ta thấy quen tai. Ra là Lâm đại ca đã nói qua." Hắn vội hướng hai người Tào Phong nói: "Như thế ta cảm ơn hai vị và Triệu công tử trước."
Phong Văn vội vàng nói: "Tần huynh đệ không cần cảm ơn chúng ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn công tử nhà chúng ta." Tào Thạch cũng cuống quít nói đúng.
Dương Vân lúc này tựa hồ không nhịn được, nói: "Người người đều nói thư sinh chúng ta là tẻ nhạt. Không nghĩ tới các ngươi người trong giang hồ nói cũng khó nghe, ha ha ha!"
Hai người Tào Phong lập tức lóng ngóng. Tần Mộ Sở cũng vội vàng nói: "Để Dương huynh chê cười. Tiểu nhị, mang mấy món ngon ra, thêm mấy bầu rượu nữa!"
Bốn người liền bắt đầu đối ẩm. Trong bốn người, Tần Mộ Sở là lần thứ hai uống rượu, cho nên hắn không dám uống nhiều. Dương Vân là thư sinh, cũng chỉ có thể cùng Tào Phong hai người đối ẩm mấy chén, song cũng uống không lại. Tào Phong hai người tửu lượng lớn, nhưng cũng uống hạn chế.
Tần Mộ Sở buông chén rượu, hỏi hai người Tào Phong: "Không biết Triệu công tử khi nào đến đây?"
Tào Thạch uống hết rượu trong chén, nói: "Ngày mai. Đợi đến ngày mai công tử nhà chúng ta đến sẽ đưa các ngươi đến gặp mặt."
Tiểu nhị lại đưa thêm mấy món lên.
Cơm rượu no say xong, Tào Phong hai người vì không ở tại bổn điếm, liền cùng hai người giao hẹn, ngày mai ở trong điếm này gặp mặt.
Tần Mộ Sở cùng Dương Vân cảm thấy hơi choáng váng, díu nhau vào phòng.
Một đêm không nói chuyện.
---------------------------
Ngày thứ hai, mặt trời chiếu vào phòng hai người Tần Dương. Sau khi tiểu nhị gọi, đầu hai người có chút nhức nhối rời khỏi giường. Rửa mặt xong, đi tới phòng ăn, hai người Tào Phong còn chưa tới. Tần Mộ Sở kêu hai phần cơm sớm một chút, cùng Dương Vân vừa ăn vừa đợi.
Lúc này một ông già bộ dạng gia đinh tiến vào, Dương Vân thấy, vội đứng dậy, kêu lên: "Từ bá, sao ngươi lại tới đây?" Từ bá kia nhìn thấy Dương Vân, chạy thẳng tới, thanh âm phát run hô: "Công tử, tìm được ngươi rồi! Công tử ……"
Dương Vân đón lấy Từ bá, Từ bá ở bên tai Dương Vân nói một trận, chỉ thấy Dương Vân sắc mặt đại biến. Một lát sau, Dương Vân đi tới trước mặt Tần Mộ Sở, hướng Tần Mộ Sở nói: "Tần huynh, ta trong nhà có việc gấp, ta không thể cùng ngươi đi Cố gia trang rồi, người và công tử Triệu Nhất Tường kia cùng đi đi."
Tần Mộ Sở hỏi: "Dương huynh, xảy ra chuyện gì? Không biết tiểu đệ có thể giúp được gì không?"
Dương Vân đáp: "Cũng không phải chuyện nghiêm trọng lắm, không phiền Tần huynh đâu." Từ bá cũng đến trong phòng bọn họ thu dọn hành lý Dương Vân. Dương Vân nói: "Tần huynh, ta đi trước một bước, ngươi hãy bảo trọng!"
Tần Mộ Sở cùng Dương Vân tuy quen biết không lâu, lại có cảm giác gặp nhau quá muộn. Hắn không muốn Dương Vân rời đi, nhưng chẳng thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là hướng Dương Vân ôm quyền, nói: "Dương huynh, đi tốt lành. Bảo trọng!"
Tần Mộ Sở đưa mắt nhìn Dương Vân và Từ bá ra cửa, trong lòng nhất thời dấy lên cảm giác mất mát. Tự khi ra giang hồ tới nay, Tần Mộ Sở chỉ tiếp xúc với Lâm Lập Thu và Dương Vân, cùng hai người đều rất hợp nhau, lại đều là vừa mới quen biết không lâu, đều phải về nhà. Nhưng là Tần Mộ Sở không có nhà, nhìn thấy Lâm Lập Thu và Dương Vân về nhà, trong lòng tự nhiên cảm thấy cô đơn mất mát.
Ước chừng qua thời gian một nén hương, ngoài cửa ba người tiến đến. Hai người trước đúng là Tào Thạch Phong Văn. Người phía sau tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, áo bào bằng tơ tằm màu xanh nước biển, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt kiên định, khóe miệng có chút nhếch lên, cầm trong tay một cái quạt, làm cho người ta cảm giác nho nhã lịch thiệp. Tất nhiên hắn chính là thiếu bảo chủ Lam Gia Bảo Triệu Nhất Tường rồi. Ai cũng không tin, một thư sinh văn nhược như vậy lại là một trong giang hồ tân tú thập đại.
Tần Mộ Sở đứng dậy, đang muốn chào hỏi, Triệu Nhất Tường lại đi trước một bước, đi lên trên hai người Tào Phong, hai tay ôm quyền quạt thu lại hướng Tần Mộ Sở nói: "Vị này chắc là Tần thiếu hiệp rồi. Tại hạ Triệu Nhất Tường."
Tần Mộ Sở vội vàng hoàn lễ, nói: "Triệu công tử khách khí rồi. Tại hạ Tần Mộ Sở, ra mắt Triệu công tử."
Quạt giấy Triệu Nhất Tường "Soạt" một tiếng mở ra, nhẹ nhàng phe phẩy trước ngực, cười hướng Tần Mộ Sở nói: "Hôm nay Tào đại ca vừa thấy ta liền nhắc tới ngươi, nói ngươi là người đáng để kết giao. Bây giờ gặp mặt, Tần thiếu hiệp quả nhiên là long phượng trong loài người. Ha ha ha ……"
Tần Mộ Sở nghe xong Triệu Nhất Tường, nói: "Triệu công tử thật sự là quá lời rồi, tại hạ mới gia nhập giang hồ, kiến thức nông cạn, sao có thể được tán dương như thế? Nhưng thật ra Triệu công tử, đứng trong võ lâm thập đại tân tú, không phải long phượng trong loài người thì là cái gì?"
Tần Mộ Sở và Triệu Nhất Tường hai mắt nhìn nhau, sau đó đều nở nụ cười.
Dừng một lát, hai người ngồi xuống. Tần Mộ Sở mời Tào Thạch Phong Văn hai người cùng ngồi, nhưng bọn họ nói gì cũng không chịu, chỉ có nhìn Triệu Nhất Tường. Triệu Nhất Tường hướng hai người bọn họ nói: "Nếu Tần thiếu hiệp có lời, các ngươi cũng ngồi xuống đi." Tào Phong hai người liền y lời ngồi xuống.
Triệu Nhất Tường hướng về Tần Mộ Sở nói: "Ta nghe Tào đại ca bọn họ nói, Tần thiếu hiệp và Dương Vân công tử muốn đi Cố gia trang? Hử! Dương Vân công tử đâu rồi?"
Tần Mộ Sở hướng hắn nói: "Dương huynh trong nhà có việc về trước rồi. Tại hạ nghe về Cố gia trang vốn hai chúng ta định cùng đi, bây giờ chỉ còn ta . Tiếc là không có thiếp mời."
Triệu Nhất Tường nói: "Người giống như Tần thiếu hiệp, ta nghĩ Cố bá phụ cũng gặp được sẽ rất vui. Yên tâm, ngươi cùng ta đi Cố gia trang, ta bảo đảm ngươi có thể đi vào trong đó.
Tần Mộ Sở vội vàng nói: "Vậy cảm ơn Triệu công tử trước."
Lại qua thời gian một chén trà nhỏ, Phong Văn hướng Triệu Nhất Tường nói: "Công tử, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta có đi không?"
Triệu Nhất Tường nghe xong, nhìn ngoài cửa sổ, sau đó nói: "Không sai, cũng nên đi rồi. Tần thiếu hiệp, chúng ta đi thôi!" Nói xong liền đứng dậy trước đi ra ngoài.
Tần Mộ Sở cũng đi theo ra cửa. Tiểu nhị trong điếm đã sớm dắt ngựa tới. Tần Mộ Sở xoay người lên ngựa, theo ba người Triệu Nhất Tường hướng về Đông Bắc trấn.
Bên đường không phải rừng thưa thì là ruộng lúa. Cây cối đâm chồi nảy lộc vô cùng xanh tươi. Mấy chú chim nhỏ bay từ trong rừng ra , thỉnh thoảng phát ra tiếng hót trong trẻo vui tai. Một cơn gió thổi qua, mùi thơm của hoa dại nhàn nhạt, còn có hương thơm của cánh đồng nho đối ngược với mùi vị của đất đập vào mũi.
Xuân trong vườn cây thật đẹp!
Dọc theo đường đi, Tần Mộ Sở nhìn thấy rất nhiều người trong võ lâm, bọn họ thấy Triệu Nhất Tường, đều chủ động tiến lên chào hỏi. Triệu Nhất Tường cũng không thấy phiền đều chào bọn họ. Có thể thấy được Triệu Nhất Tường giao du rộng, hơn nữa còn rất sâu.
Mọi người cưỡi ngựa ước chừng được sáu bảy dặm, đi hết một con đường lát đá, lại đi khoảng một dặm nữa, thấy một tòa trang viện như sơn tựa núi.
Đến gần cổng chính, thấy trên cửa treo một khối biển, trên biển viết tên trang – ba chữ "Cố gia trang".
Tần Mộ Sở nhìn, trong miệng than thở: "Chữ Đẹp! Chữ Thật Đẹp!"
Triệu Nhất Tường nghe xong, ngạc nhiên nói: “Hả? Ta đã tới Cố gia trang mấy lần, sao không phát giác ra chữ kia có gì đẹp? Ngươi nói một chút nghe xem."
Tần Mộ Sở chỉ vào tên trang hướng bọn Triệu Nhất Tường nói: "Các ngươi xem, ba chữ này là Hành Thư*, có phiêu dật kiểu Chữ Thảo*, lại có đoan trang của Giai Thư* , khiến người nhìn, bổng cảm giác hào khí dâng lên vạn trượng. Chữ này chỉ sợ là chính tay của Cố Xương Hổ Cố lão gia tử đề."
* Chữ Thảo là chữ tượng hình được viết trong câu đối.
Giai Thư là cách viết bình thường.
Hành Thư là cách viết nửa chữ Thảo nửa chữ thường
Mọi người khác đều gật đầu. Triệu Nhất Tường nói: "Không nghĩ tới Tần thiếu hiệp đối với thư pháp còn có trình độ cao thâm, thật sự là khó gặp, khó gặp."
Trước cửa trang viện có nhóm người nhỏ, có bốn người chia nhau đứng trước cửa, nhìn phục trang của bọn họ chắc là hộ vệ Cố gia trang. Có một trung niên đứng ở cửa, chắc là người mời khách, có một người phụ tá đưa thiếp mời cho hắn xem.
Khi bốn người đến gần, nghênh tân kia thấy được Triệu Nhất Tường, liền cất thiếp mời trong tay xuống, kêu lên: "Trâu Minh, dẫn bọn họ vào trong trang!" Sau đó hắn bước đến trước mặt, vui vẻ nói: "Triệu công tử đã tới rồi!"
Triệu Nhất Tường vội vàng xoay người xuống ngựa, Tần Mộ Sở cùng Tào Thạch Phong Văn cũng xuống.
Triệu Nhất Tường tiến lên, hướng trung niên kia nói: "Nhất Tường ra mắt Tề tổng quản, Tề tổng quản vẫn khỏe chứ?"
Tề tổng quản cuống quít nói: "Triệu công tử quá khách khí rồi."
Phong Văn tiến lên lấy thiếp mời đưa cho Tề tổng quản, Tề tổng quản cũng không xem, xoè tay mời vào, nói: "Triệu công tử, mời!" Tào Phong hai người hắn biết, cho đến khi nhìn thấy Tần Mộ Sở, tay hắn vươn ra ngăn cản Tần Mộ Sở, nói: "Vị này là……"
Triệu Nhất Tường lập tức nói: "Đó là ta bằng hữu ta mới làm quen, họ Tần tên Mộ Sở."
Tề tổng quản nghe rồi nói: "Thì ra là Tần thiếu hiệp, không biết Tần thiếu hiệp có thiếp mời không? Nếu không có, chỉ sợ ……" Ý là, một khi Tần Mộ Sở không có thiếp mời thì không thể tiến vào Cố gia trang.
Triệu Nhất Tường nói: "Tề tổng quản, hắn là bằng hữu của ta, chính là hâm mộ Cố bá phụ mà tới. Xin Tề tổng quản rộng lượng tấm lòng, để Tần thiếu hiệp theo ta cùng vào trang đi!" Triệu Nhất Tường lời nói rất hàm súc, cũng rất có phân lượng. Hắn nói có hai tầng ý tứ, một là nói Tần Mộ Sở là bằng hữu của ta Triệu Nhất Tường - thiếu bảo chủ Lam gia bảo, ngươi không xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật; hai là nói Tần Mộ Sở vì hâm mộ mà đến, nếu Cố Xương Hổ thật sự là một vị "Tái mạnh thường" giao lưu khắp hào kiệt trong thiên hạ, cho dù hắn không có thiếp cũng để ta đưa vào.
Tề tổng quản đương nhiên không phải người ngu xuẩn, hắn sao lại không nghe ra ý tứ của Triệu Nhất Tường? Vì vậy, hắn mỉm cười: "Nếu Triệu công tử có lời, ta cũng không còn nói được gì. Tần thiếu hiệp cùng Triệu công tử vào đi thôi. Nhưng mà, tốt nhất nên ở cùng với Triệu công tử, không nên đi loạn khắp nơi, tránh sinh ra hiểu lầm."
Tần Mộ Sở mừng rỡ, nói: "Cám ơn Tề tổng quản, tại hạ nhất định nghe theo."
Tề tổng quản xòe tay mời vào, Tần Mộ Sở vui mừng theo sát Triệu Nhất Tường bọn họ tiến vào Cố gia trang.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét