Dịch :Tiêu_Diêu_Tự_Tại
Nguồn : LX
Giữa lúc bàn tay Lý Đình chuẩn bị xâm nhập cấm khu , thân thể hắn bỗng nhiên run rẩy đờ đẫn. Cảm giác giống hệt như bị cái gì đó châm vào ngón tay , chẳng lẽ là…
Vẻ kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt Lý Đình. Hắn cuống cuồng rút tay lại, rồi cả người như trúng chưởng theo đà loạng choạng giật lùi về sau. Hắn rùng mình , hai mắt thì trắng dã nhìn chằm chằm vào một cây ngân châm sáng loáng cắm chình ình trên ngón tay , nơi từng dòng máu tươi đỏ đậm đang phun ra như mưa. Trên thân lại nổi hết gai ốc với một loại khí vị hỗn hợp xộc thẳng vào mũi. Đó không chỉ là mùi huyết tinh tanh tanh mà còn hòa lẫn theo một vị đạo nồng nồng trụy lạc , vị dâm thủy.
Lý Mạc Sầu nở nụ cười nhạt , thanh âm lạnh lùng :
-Ta đã thực hiện lời hứa với ngươi rồi đó. Ai chaaa…Chỉ đáng tiếc tên tiểu tử ngươi gan cũng không nhỏ , được voi còn đòi tiên a. Cũng may cho ngươi mới dính một cây băng phách ngân châm thôi. Đúng là tiện nghi cho ngươi lắm rồi nhé!
Nói rồi , Lý Mạc Sầu vận khí nhảy lên, xuyên vỡ mái ngôi miếu rồi hướng phương xa bay đi. Nàng ta biết bên ngoài còn Kha Trấn Ác , tạm thời cho tên mặt dày (Lý Đình) một châm là được rồi. Làm quá khéo lão lại điên lên quấn lấy thì khổ , dù nàng ta cũng cóc sợ nhưng tự dưng mất sức đi đánh nhau đúng là thừa hơi à. Mà quan trọng nhất lúc này là sớm tìm và giết Lục Vô Song cùng Trình Anh. Như vậy mới có thể nguôi ngoai bớt mối hận mười lăm năm nay của nàng. Còn việc gặp Lý Đình , nàng coi như hôm nay số xui đạp phải bãi mìn ~~!
Trong khi Lý Mạc Sầu còn đang nguyền rủa Lý Đình , hắn lúc này cũng đang quay cuồng không còn tí sức lực dù vết thương đã ngừng chảy máu. Trong đầu Lý Đình chỉ cảm giác choáng váng , mắt thì hoa hết cả lên , bụng lại nôn nao. Cảm giác giống hệt như người say tàu xe vậy , lảo đảo đến đứng còn không vững. May mắn hắn lại tựa vào được cái đỉnh lớn trong miếu , mới lẩm bẩm chửi thề :
-Mẹ bà nó chứ ! …Hừ hừ…Mình biết ngay Lý Triển Nguyên bỏ nàng ta mà còn chưa thịt… chắc chắn là có vấn đề mà. ..Mẹ kiếp !.. Nhưng dấu ám khí trong lông *** thì chịu thật rồi…Ai mà ngờ… Đúng là độc chiêu mà…hừ hừ …*** thật…Sao càng mệt thế này…..
Lý Đình tay che ngực , hô hấp càng ngày dồn dập , dường như hít thở không thông. Máu trong người lại như sôi lên , chảy rần rật tựa như ngựa phi nước kiệu trong kinh mạch của hắn. Không dám để lâu hơn , cố sức di chuyển tay nhổ cái châm ra rồi quẳng sang một bên mới đỡ được một ít.
Lúc này , Kha Trấn Ác cùng Quách Phù từ ngoài cũng đã nhào vào. Quách Phù nhanh chóng chạy tới bên cạnh , ngó nghiêng hắn vài lần rồi nói :
-Đại bá , hắn trúng phải băng phách ngân châm của Xích luyện tiên tử rồi.
Kha Trấn Ác chống quải trượng cũng đã tới , rồi tự nhiên lại khịt khịt vài cái. Vẻ mặt nghi ngờ nói :
-Lạ thật , ngoài mùi máu tanh lại còn lẫn theo một mùi nồng nồng vậy.
-À….Là… là mùi nước tiểu rồi. Ta trước đó vừa mới đi tiểu mà.
Lý Đình vội vội vàng vàng ngụy biện , hắn không thể để cái lão già cổ đại tâm lí cực kì bảo thủ này biết hắn vừa sờ soạng chỗ riêng tư của Lý Mạc Sầu được. Như thế khác nào tự đào mồ chôn mình.
-Ừm…Quách Phù , con đỡ hắn ra bên ngoài cho thoáng đi.
Nói rồi , lão liền đi thẳng ra ngoài.
Quách Phù lập tức không chịu , giậm chân ngúng nguẩy nói :
-Nhân gia còn là hoàng hoa khuê nữ mà! Làm sao có thể tùy tiện đụng chạm với hắn!
-Hoàng hoa khuê nữ ? Qua vài ngày nữa ta *** xem nàng còn muốn nói thế không nha.
Mặt ngoài Lý Đình giả trang đau đớn nhăn nhó thống khổ vô cùng , trong lòng lại vô cùng cao hứng sung sướng nghĩ thầm. Hắn tin chắc sẽ thành công thu thập nàng bởi kỹ năng tán gái của mình. Lại thêm hắn đã trúng băng phách ngân châm , sắp tới ắt hẳn sẽ gặp được nghĩa phụ Âu Dương Phong . Đến khi đó có thêm võ công mạnh hơn nàng rồi thì càng chắc chắn hơn nữa a.
“Đang” một tiếng , Kha Trấn Ác nhíu mày nện thẳng cây quải trượng xuống mặt đất , nghiêm giọng :
-Ta bình thường dạy con thế nào ? Đã nói là cứu người thì không cần quan tâm đến tiểu tiết , nam nữ khác biệt cơ mà.
Quách Phù bị tiếng quát của Kha Trấn Ác làm tủi thân , nước mắt đã nhanh chóng rớt xuống. Nàng không thể làm gì khác hơn là vươn ra bàn tay nhỏ bé , ấm ức nhìn Lý Đình :
-Đến đây , tên chết bầm!
-Độc đã lan rộng toàn thân ta rồi….khụ….khụ…khụ..khụ…. Bây giờ …đến…đến…. khí lực để đứng lên…. ta cũng không…..không còn nữa…. Mong cô nương hiểu cho…..khụ ..khụ..
Vừa giả bộ thều thào tự trách , Lý Đình lại vừa gắng sức ho lụ khà lụ khụ. Tiếng ho lại rõ là to , cố tình cho Kha Trấn Ác nghe thấy.
Quách Phù cắn răng , rủa nhỏ:
-Đồ chết dẫm này nữa. Ngươi ho to như thế làm gì , có phải muốn kêu đại bá vào đây mắng ta tiếp nữa ngươi mới hài lòng hả! Ngươi…cái tên ăn mày bẩn thỉu , mau dừng lại ,…mau…. bản cô nương chịu thua ngươi rồi. Được rồi , đứng lên nào!
Quách Phù cuối cùng cũng đành chịu thua cái mồm to của hắn. Nàng hậm hực tới gần nắm lấy bả vai Lý Đình dùng sức túm hắn đứng lên. Tuy Quách Phù là phận nữ nhi , hơn nữa bề ngoài hoàn toàn mang bộ dáng của một la lỵ (1), nhưng do đã tu luyện qua võ công nên khí lực của nàng không hề nhỏ. Vì vậy Lý Đình dễ dàng bị Quách Phù túm dậy tựa như chú cún con rồi cứ thế nàng định kéo hắn thẳng ra ngoài. Nhưng hắn làm sao để nàng kéo xềnh xệch ra ngoài thế được , quá mất mặt! Lý Đình lại khôn khéo lập tức nương theo lực kéo của nàng , chân kia dặt dẹo bước lên , giả dạng vô lực rồi khuỵu xuống. Cả người như mất đà xoay một phát nửa vòng phía trước , mặt cũng quay theo chúi thẳng vào giữa hai vú nàng. Sau đó Lý Đình ngẩng mặt lên trưng ra vẻ mặt vô tội :
-Ôi chao! Chết mất….. Hình như độc đã lan đến tứ chi ta mất rồi….. Tay chân không điều khiển được nữa….. Tiểu cô nương , ….cô chắc chắn là người có tấm lòng bồ tát mà ,…. nếu cô cứ kéo ta như thế ,…. ta khéo lại ngã ra mất ….. Cô nương thương xót…. thì bá vai ta mà dìu đi ra ngoài có được không…. Ta…Ta thực sự là vô lực rồi…..
Thân thể Quách Phù bị một nam nhân xa lạ áp thẳng vào người , nhất là nơi riêng tư còn bị hắn chiếm tiện nghi , nhất thời khuôn mặt trắng nõn hiện lên một mảnh triều hồng. Nàng hấp tấp xô ngay Lý Đình ra khiến hắn ngã oạch xuống ,rồi dậm chân mấy cái liền xuống đất , tức tối mắng :
-Ngươi … tên vô lại , tên chết bầm , tên thối tha , tên lưu manh , tên.. tên..tên đầu bẩn... Còn dám khi dễ ta nữa , quá lắm . Ngươi đi chết đi cho ta.
Xả được một tràng cho đã đời. Quách Phù mới nhìn xuống áo , cố gắng phủi sạch bụi đất còn bám trên người , đặc biệt còn chà đi chà lại chỗ trên ngực. Sau đó quay mặt đi , định bụng mặc kệ hắn.
-Ai ui. Tiểu cô nương. Tại hạ …không cố ...cố ý ….mà……. Ôi…ôi….ôi …chết mất….độc khéo đã lan vào tim mất rồi….chết mất….tại hạ…tại hạ……………..
Lý Đình rên lên như sắp hấp hối đến nơi không bằng.
Quách Phù đã bước đi lại dừng lại , hậm hực xoay người nhìn hắn. Chẳng biết nàng nghĩ cái gì nữa , chỉ thấy mắt có vẻ giận hờn kiểu trẻ con tựa như bị oan ức , môi thì dẩu ra. Sau đó lại bước tới cạnh hắn thúc :
-Hỗn đản , sao không chết luôn đi….hừ…còn không mau đứng lên ra ngoài!
Vừa trông cái dáng điệu ngúng nguẩy của Quách Phù do hắn làm ra , Lý Đình đúng là càng đắc chí. Hắn chỉ muốn tiếp tục trêu đùa cô nàng ngốc nghếch dễ thương này , nhưng lại sợ nếu để lâu la nữa khéo “độc khí công tâm” mà chết thật thì bỏ bố. Nên quyết định tốt nhất là đợi chữa khỏi cho đảm bảo đã rồi muốn làm gì thì làm. Vì vậy tay quy củ quàng qua bờ vai mềm mại của Quách Phù , theo tâm ý của nàng mà ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài thì Lý Đình nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng cạnh Kha Trấn Ác. Không cần hỏi , Lý Đình đã biết ngay chắc chắn là Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung. Nhìn qua chỉ thấy Quách Tĩnh vóc người cao lớn , vẻ mặt trưởng thành chính trực hiền hòa , song vẫn có nét hơi đần (^^!). Hoàng Dung lại đúng là một đại đại mỹ nhân , khuôn mặt nàng chẳng những trông vẫn rất trẻ mà còn cực kì xinh đẹp gợi cảm , cân đối hài hòa , pha thêm nét thông minh đoan chính. Không những vậy , Hoàng Dung luôn luôn hé lộ một nụ cười nhàn nhạt tự nhiên , khiến người ta phải xao động mềm lòng. Vóc người nàng thì khỏi phải nói , vô cùng nóng bỏng , uốn lượn có thừa , tràn đầy phong vị thành thục mị hồn. Khẳng định là một kích đoạt mệnh vào trái tim nam nhân.
Lý Đình nhìn đến Hoàng Dung thực sự hỏa dục đã thiêu cháy hết trí óc hắn. Về việc nàng là thê tử của Quách Tĩnh chẳng những không thấy sợ , lại còn thấy có cảm giác thú vị mới lạ. Bởi Hoàng Dung là loại phụ nữ đã có chồng , loại phụ nữ này so với thiếu nữ thì cơ thể đều đã hoàn toàn trưởng thành , nở nang , đúng là lúc hoàn mỹ nhất lên giường. Lại thêm các nàng còn đã trải qua chuyện phòng the chắc chắn đều đã có kỹ xảo , trong chuyện đó cũng không còn e dè. Mà điểm quan trọng nhất hắn biết là thê tử nào cũng giống nhau , chỉ cần đức lang quân không thể thỏa mãn được họ , mà lại có tình huống đặc biệt xảy ra thì ăn chắc. Mà Lý Đình tin chắc cơ hội hắn tạo ra thì có mà vô khối. Mà về khoản chăn chiếu , hắn đoán chắc chắn Quách Tĩnh không đáp ứng nổi nhu cầu của Hoàng Dung. Bởi hắn lúc nhìn tới Hoàng Dung linh tính Lý Đình khẳng định đã thấy trên nét mặt hoa xinh đẹp đến tuyệt diệu của nàng ẩn chứa chút u oán kín đáo của oán phụ.
Ngay khi Lý Đình còn đang triền miên với ý nghĩ của hắn , Hoàng Dung cũng đang chăm chú quan sát Lý Đình. Nhìn một thoáng , con mắt nàng phút chốc sáng lên. Nàng xoay mặt rồi nhỏ giọng nói với Quách Tĩnh :
-Tĩnh ca ca , huynh xem thiếu niên nọ có phải rất giống Dương Khang ?
Được Hoàng Dung nhắc nhở , Quách Tĩnh mới chớp chớp mắt đánh giá Lý Đình. Nhìn một hồi cuối cùng mắt cũng sáng lên gật gật đầu :
-Đúng thât! Phi thường giống nhau a.
Lại nói về Quách Phù lúc mới đưa Lý Đình ra. Tới nơi nàng đã gạt phắt cái tay hắn ra , bộ dáng nũng nịu dẩu môi chạy ào về phia Hoàng Dung mách lẻo :
-Nương , tên tiểu tử này chiếm tiện nghi của con a!
Hoàng Dung vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con gái yêu , cười hỏi :
-Ai dám bắt nạt Phù nhi của nhà ta chứ. Ta phải đi nhìn cho rõ hắn mới được.
Nói xong , Hoàng Dung đã đi tới bên Lý Đình. Tiếp xúc với hắn gần như vậy, nàng càng khẳng định thiếu niên trước mắt nhất định là Dương Quá , con của Dương Khang cùng Mục Niệm Từ.
-Không phải thấy ta quá đẹp trai đấy chứ ?
Lý Đình không đừng được thầm nghĩ , mắt lại liếc nàng nuốt nước bọt.
-Không biết tên húy của tiểu huynh đệ là gì vậy ?
Cuối cùng Hoàng Dung cũng lên tiếng.
Lý Đình giờ phút này đột nhiên sực nghĩ tới một chuyện nên hơi lo lắng. Tại sao đã gặp Quách Tĩnh và Hoàng Dung ở đây nhanh vậy. Mà tình hình này ắt hắn phải theo bọn họ luôn lấy cơ hội đâu gặp Âu Dương Phong ? Chưa gặp thì luyện thế quái được “cáp mô công”. Mà nếu không tu luyện “cáp mô công” , làm thế nào hắn đối phó nổi hai huynh đệ họ Vũ ức hiếp hắn trên Đào Hoa đảo chứ ? Làm sao đánh được mấy thằng Toàn Chân giáo vương bát đản ?(2) Làm sao đi Cổ mộ cùng Tiểu Long nữ hẹn hò ? Lo lắng vậy nhưng hắn chỉ còn biết tùy cơ ứng biến vậy.
-Tại hạ là Dương Quá.
Lý Đình đáp.
Hoàng Dung lập tức nở nụ cười :
-Thật tốt quá! Ngươi biết không , ta đã tìm ngươi vài chục năm nay rồi mà vẫn không có tăm tích. Không ngờ đột nhiên lại đụng được ngươi ở chỗ này , thật đúng là xảo hợp mà. Giờ ngươi mau cùng ta quay về Lạc Dương thôi.
Đúng như hắn đoán mà. Nhưng Lý Đình nghĩ tốt hơn hết phải gặp Âu Dương Phong đã , chủ ý đã quyết hắn cũng cất tiếng trêu đùa một chút :
-Cô nương là ai mà ta phải tin chứ ?
-Này , tên tiểu tử thối… Ngươi mù hả ? Cô nương cái đầu ngươi ý. Đó là mẹ ta đấy. Bà đường đường là bang chủ Cái Bang đó , đã bằng lòng thu nhận ngươi là phúc khí cho ngươi rồi. Ngươi còn ở đấy mà léo nha léo nhéo nữa. Tức chết đi mà.
Quách Phù ở bên tức giận chen vào.
Quách Tĩnh ấn nhẹ vai nàng nói :
-Con gái thì tốt nhất nên mềm mỏng một chút , con quên ta đã dạy con gì sao ?
Quách Phù mặt ỉu xìu chẳng thể phản bác chỉ đành nghe lời , không nói thêm câu nào nữa.
-Ừm! Ta trẻ vậy cơ à. Tiểu tử này , ta với cha mẹ ngươi còn là bằng hữu tốt đấy…Nhưng mà …ài ….bọn họ đều đã tạ thế cả rồi. Cho nên ta bây giờ muốn chiếu cố ngươi hẳn là được phải không nào , Quá nhi ngoan.
Hoàng Dung nhẹ nhàng cười đáp.
-Ồ , bá mẫu. Nếu vậy ta thật ra cũng không phản đối , thế nhưng…..
-Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói đi , Quá nhi.
Hoàng Dung điềm đạm cất tiếng.
-Ta còn có một số việc còn chưa xử lý xong. Ta có thể giải quyết xong rồi mới đi theo bá mẫu người có được hay không ?
Lý Đình liền đưa ra đề nghị.
Hoàng Dung hơi suy nghĩ rồi lập tức từ trong áo lấy ra một bình sứ màu trắng . Từ đó đổ ra một viên dược hoàn đưa cho Lý Đình nói :
-Đây là “cửu hoa ngọc lộ hoàn”. Đối với áp chế độc trên người ngươi có tác dụng vô cùng lớn. Quá nhi , ngươi trước tiên nuốt vào một viên đã. Tiếp tới chúng ta hiện tại sẽ tới Lục gia trang. Ngươi xử lý thật tốt chuyện của mình , xong rồi hãy tới đó tìm chúng ta. Vậy là được chứ.
Lý Đình tiếp nhận “cửu hoa ngọc lộ hoàn” , theo phản xạ đặt ở dưới mũi ngửi ngửi. Một mùi thơm tươi mát lập tức tràn vào trong lỗ mũi , Lý Đình cũng tức khắc cảm thấy trong người thần thanh khí sảng (3) , hoàn toàn thư sướng.
-Ôi , má nó chứ. Thằng nào nghiên cứu ra cái viên này mà đi chế xuân dược , khéo gái nhà lành tuyệt chủng mất.
Đầu óc Lý Đình đúng là đen tối hết thuốc chữa , từ cái chuyện không đâu mà hắn lại nghĩ ngay sang được cái chuyện dâm tục ấy. Nhưng chẳng ai có thể đoán được suy nghĩ trong đầu hắn , nếu không khéo cái lão chế thuốc mà biết đã xông tới đập chêt hắn cũng nên. Chỉ là mọi người bên ngoài hoàn toàn chỉ thấy hắn rất kính cẩn thưởng thức vị thuốc , an nhàn như một chuyên gia kiểm dịch. (^^!) Rồi bình đạm cho viên thuốc vào họng , “ực “ một tiếng nuốt gọn dược hoàn xuống bụng. Sau đó hắn lập tức mỉm cười đáp lại Hoàng Dung :
-Cám ơn bá mẫu đã cho ta thuốc giải. Còn về sau này , ta nhất định sẽ y theo lời người tới Lục gia trang hội ngộ. Xin bá mẫu hãy yên tâm!
Sau đó nói chuyện phiếm , hỏi han nhau một hồi nữa. Cả bốn người Hoàng Dung , Quách Tĩnh , Kha Trấn Ác và Quách Phù đều dời ngôi miếu đổ phi thân đi.
Ở lại nhìn theo cái mông cong cớn , no tròn của Hoàng Dung , trên mặt Lý Đình lộ ra nụ cười khả ố. Hắn thầm nghĩ nếu như có thể sờ soạng trên đó thì chắc chắn còn sướng hơn làm thần tiên nhiều. Mà có thể đem quần áo nàng cởi ra , rồi đụ vào cái *** dâm của nàng ….Hắc hắc….nếu thế hắn thấy chết cũng đáng a. ….~~!
Chú thích :
(1) : la lỵ (loli) : thiếu nữ trẻ sớm phát triển về giới tính.
(2) : vương bát đản : khốn nạn . Dùng tiếng trung cho nó máu (^^)
(3) : thần thanh khí sảng : tinh thần thoải mái sảng khoái
0 nhận xét:
Đăng nhận xét