chương 3 : Môi hồng nóng bỏng



Dịch :Tiêu_Diêu_Tự_Tại
Nguồn : LX 

Giữa lúc Lý Đình đang hưởng thụ cảm xúc mỹ mãn nơi tay , tính toán làm sao về sau có thể đem Lục Vô Song chiếm hữu tới tay. Hắn đột nhiên lại thấy khóe miệng của nàng tràn ra tia máu. Thú tính của hắn tức khắc bị lương tri đánh cho tan biến mất dạng. Vội vội vàng vàng buông tay ra , rồi đem cái yếm hồng che đi đôi vú căng đầy , no tròn của nàng lại.
Một lúc , Lục Vô Song lại rụt rè mở mắt hỏi :
-Ngươi thấy có hi vọng không ?
Lý Đình tất nhiên là làm gì có cách , chỉ cười khổ đáp :
-Xem ra đúng là kinh mạch đã bị thương rất nặng rồi , tên tiểu tử lang bạt như ta tuy cũng biết chút đỉnh về cứu bệnh nhưng thế này đúng là lực bất tòng tâm a. Chắc chỉ có vợ chồng Quách Tĩnh , Hoàng Dung may ra mới có cách. Ài…
Nói rồi hắn lại giả bộ khổ tâm thở dài một cái. 
Ngực Lục Vô Song đột nhiên lại nhói lên , khóe miệng theo đó tràn ra một dòng máu tươi. Hai tay Vô Song bắt chéo ôm lấy đôi bờ vai nhỏ bé của nàng , cố gắng áp chế cơn đau nói :
-Chưởng lực của Lý Mạc Sầu thập phần đáng sợ , tu vi của ta lại thấp. Bị thương nặng thế này cũng là bình thường thôi…Ôi …hự hự…! 
-Cô nương không sao chứ ?
Lý Đình vội vàng ngồi thụp xuống bên nàng. Cũng không cần biết hậu quả ra sao nữa , hắn nâng nàng lên , ngồi ôm chặt lấy nàng. Lúc này trong lòng hắn thực sự thương yêu người thiếu nữ trước mắt đây , thấy nàng khổ sở như vậy khiến hắn cũng cầm lòng không được nữa. Hắn bột phát hành động muốn ôm ấp , chở che cho thiếu nữ yếu đuối này. Cái ôm của hắn không ngờ truyền tới sâu trong cơ thể Lục Vô Song một cảm giác ấm áp vô cùng đặc biệt , nước mắt của nàng đột nhiên ứa ra , hai hàng lệ châu không ngừng tuôn rơi , nức nở nói :
-Vô Song vẫn luôn luôn cho rằng …nam nhân… đều không có ai tốt đẹp cả , chỉ toàn thừa lúc mà đục thả câu …. không nghĩ tới hôm nay …lại để ta gặp được….một nam nhân …tốt… như chàng a… 
Lý Đình thở phào một hơi , âm thầm nói :
-Ta mà là người tốt cái quái gì đây. Chưa thịt nàng chỉ vì thời cơ chưa tới thôi , có là thần tiên mới dám cùng nàng lên giường lúc Lý Mạc Sầu sắp tới thế này. Chí ít cũng phải đợi không ai quấy rầy mới đem làm thịt được…. hắc hắc … tiểu mỹ nhân a , nàng tuyệt đối trốn không thoát được lòng bàn tay của sắc lang ta đâu. Ta đã đọc đến thuộc cả “Thần điêu hiệp lữ” đó nha… hắc .. hắc..
Lý Đình nghĩ một đằng nhưng nói một nẻo , mỉm cười yêu thương với Vô Song :
-Vô Song là tên của nàng sao ?... Ôi! Sao mà ta lại không đoán ra cơ chứ. Tên của nàng hẳn phải hoàn mỹ như nàng , nhất định là thiên hạ không gì sánh được , là vô song a. Đã như vậy , trái tim ai dù có lạnh lùng đến đâu làm sao có thể không động lòng trước nàng đây. Còn ta , ngay từ ánh mắt đầu tiên chẳng những động lòng không thôi , mà là yêu say đắm nàng mất rồi. Vì nàng , thì dù có vào núi đao biển lửa cứu nàng ta cũng cam tâm. Thậm chí ngay lúc này , ta chỉ mong có thể đánh đổi toàn bộ sự đau đớn của nàng sang cho ta. Để nàng được khỏe mạnh mà thôi. Lúc nào ta cũng nghĩ cho nàng như vậy , còn thời gian đâu mà thừa nước với không thừa nước. Nàng có hiểu cho ta không , Song nhi. 
Lục Vô Song nghe lời hắn chẳng hiểu sao mặt đã đỏ lựng lên , ngượng ngùng muốn trốn vào ***g ngực Lý Đình. Đúng lúc này lại nghe đến tiếng bước chân truyền đến từ phía ngoài. Nàng vội vàng đẩy ra Lý Đình , chỉnh trang lại váy áo còn rất lộn xộn.
Đã có người đến rồi , có lẽ là Vũ Tu Văn , Vũ Đôn Nho hoặc chính là thục phụ Lý Mạc Sầu kia. Khi nghĩ đến Lý Mạc Sầu dáng dấp hấp dẫn quyến rũ nhưng lại thích đi làm mỹ nhân ni cô , sắc tâm của Lý Đình lại khơi dậy. Bất quá bây giờ hắn một chút võ công còn không biết , không thể làm loạn được. Nam nhân phải có thực lực thì con gái nó mới yêu , cho nên Lý Đình mới dự tính nhập vào vai Dương Quá tu luyện võ công vãi *** trước cái đã. Sau đó trâu bò rồi thì mới có thể đem những mỹ nhân nào hắn thích từng người từng người thu hết vào bên người được. Như thế mới đủ cho người đã từng nghiện thần điêu như hắn được.
-Ngươi là người phương nào ?
Tiếng Trình Anh vừa quát lên , kiếm của nàng đã tới kề sát cổ Lý Đình.
-Hiệp nữ xin bình tĩnh. Tại hạ là Dương Quá chỉ là vì bắt gặp thương thế của Song nhi , nên nóng lòng muốn cứu chữa mà mạo muội ở lại tìm cách , chứ không hề làm chuyện xấu gì cả. Tại hạ là thành tâm muốn cứu Song nhi.
Giọng Lý Đình cũng chẳng gấp gáp dù thanh kiếm kề ngay trên cổ , vẫn thoải mái giải thích. Hắn hiểu rõ Trình Anh đặc biệt quan tâm đến Lục Vô Song , chỉ cần Vô Song thay mặt nói giúp cho tuyệt đối sẽ chẳng sao cả. Còn về phần Vô Song có thay hắn nói hộ thì hắn tất nhiên chẳng thèm nghĩ cũng biết.
-Biểu tỷ , chàng không phải người xấu , thật sự là muốn cứu ta. Tỷ mau bỏ kiếm.
Lục Vô Song hấp tấp kêu lên , lập tức hơi thở loạn nhịp , khóe miệng tràn ra máu tươi.
-Song nhi!
Trình Anh lo lắng kêu lên , thu hồi kiếm lại. Nàng quỳ gối xuống đỡ lấy bờ vai mềm yếu của Vô Song. Tay lập tức xuất chỉ điểm vào huyệt “linh hư” trước ngực của Vô Song , giúp đả thông lại huyết lưu (1).
-Nếu Song nhi đã nói thế , ta tạm tha cho ngươi. Ở đây không có việc ngươi nữa , ngươi cũng mau cút cho ta.
Trình Anh cũng chẳng khách khí , to tiếng. Lý Đình thực có chút buồn bực. Hắn nhớ kỹ trong “Thần Điêu hiệp lữ” , Trình Anh phải là một thiếu nữ vô cùng ôn nhu văn nhã , vô cùng lễ độ mới phải. Nhưng mà nhìn cái bộ dáng lúc này của nàng , trừ có điểm nóng tính ra thì chẳng thấy gì hơn được. Xem ra chỗ này với tiểu thuyết Kim Dung có điểm khác biệt rồi. Nhưng về điều này , Lý Đình chẳng những không lo lắng mà lại có điểm vui ra mặt. Hắn thấy thế này mới có chút bất ngờ thú vị , mới có tính thử thách. Chứ cứ y hệt thế thì đi chinh phục mỹ nữ ở đây còn sung sướng cái đếch gì nữa. Nghĩ thế , hắn lại khoái chí với cái thế giới này. Song Lý Mạc Sầu sắp tới đây chỉ lát nữa thôi , Lý Đình cũng chẳng dám suy tưởng vớ vẩn lâu hơn. Hắn quyết định trước tiên phải mang theo đôi hoa tỷ muội này rời khỏi ngay cái đã. Lý Đình lập tức đề nghị :
-Cô nương chớ vội , tại hạ còn điều muốn nói. Nếu tại hạ đoán không nhầm , nữ ma đầu Lý Mạc Sầu hẳn sẽ lập tức tới đây ngay . Cho nên ta đề nghị hai nàng tốt nhất nên cùng rời đi theo ta thì hơn.
Trình Anh hướng ngay Lý Đình nhìn với vẻ châm chọc , hại hắn còn cảm giác chính bản thân không khác một tên trộm cắp lừa đảo vậy.
-Biểu tỷ . chúng ta cùng đi khỏi đây thôi. Chàng là người tốt mà , sẽ không làm hại ai đâu.
Lục Vô Song nắm lấy bờ vai Trình Anh thuyết phục , vẻ mặt lại rất đau đớn.
-Không được , chúng ta nếu theo lời hắn rời đi chỗ này , thì sẽ rất khó cùng cha me muội tụ hợp lại được.
Trình Anh lại kiên quyết từ chối.
-Cô sao lại cố chấp như thế chứ hả. 
Lý Đình có phần không nhẫn nại nổi nữa. Nếu như không phải hắn biết rõ Lý Mạc Sầu sẽ tới chỗ này , hắn còn lâu mới phải mỏi miệng ở đây mà khuyên nhủ. Mà từ sớm đã đem Vô Song giữ lại bên người rồi , chứ lại để Trình Anh ôm được thế này sao.Bây giờ nếu hai nàng vẫn không chịu rời đi , hắn cũng chẳng bỏ mặc được. Như vậy hắn đối phó với Lý Mạc Sầu kiểu gì ? Tuy hắn cũng không sợ phải chịu đau đớn , nhưng hắn cũng không mong muốn tự chuốc lấy vạ vào thân , để băng phách ngân châm bắn mấy mũi vào người.
-Này , nói cho cô biết. Song nhi hiện tại đã là người của ta rồi. Nàng muốn theo tướng công , cô vẫn còn dài dòng cái gì nữa hả.
Lý Đình bất mãn kêu lên.
-Cái gì ?
Trình Anh kinh hãi , nàng quay ngoắt lại nhìn Vô Song. Vô Song chỉ xấu hổ đỏ mặt , cúi đầu không nói lời nào.
-Thôi quên đi , đi trước rồi nói sau. Ta cũng không tin ngươi làm được cái gì lén lút mờ ám trước mặt ta. 
Nói xong , Trình Anh cũng lập tức nâng Lục Vô Song dậy.
-Dẫn đường đi!
Ta *** , đem ta coi như nô lệ sao mà nói cái kiểu thế chứ ? Trong lòng Lý Đình không nén được tức giận. Nhưng mà đã là đại trượng phu phải biết co biết duỗi , tùy lúc hành sự chứ không nông nổi được. Lý Đình may mà vẫn có cái khí độ ấy , lúc này hắn cũng bỏ qua chẳng chấp nhặt cái chuyện nhỏ ấy cho phiền lòng. Hắn đảo mắt bốn phía một cái , rồi quyết định từ cổng sau mà tẩu.
-Ngươi đoạn hậu nữa đó!
Trình Anh nghĩ gì đó lại bồi thêm một câu.
“…” Lý Đình thật không còn lời gì để nói nổi. Lý Đình chỉ còn có thể thề với trời sau này một ngày nào đó , nhất định bắt cô ả Trình Anh đáo để này phải thành nô lệ dưới háng của hắn.
-Từ hướng này thôi.
Lý Đình chỉ vào cổng sau nói. 
Trình Anh lập tức đỡ Vô Song theo hướng đó phóng đi.
Ngay lúc Lý Đình tính theo sau , một đạo lệ phong từ phía sau tập kích tới hắn. Một cây phất trần quấn lấy cổ hắn kéo bật lại hướng ngoài ngôi miếu.
“Oa” một tiếng , mặt đỏ phừng phừng khó thở. Lý Đình lúc này giống hệt trái dưa hấu bị nện tới trên mặt đất , may mắn là không nát thành bảy tám miếng thôi.
-Tên gia hỏa này , ngươi được lắm.
Một nữ tử trung niên vẻ mặt giận dữ. Từ đạo bào trên người nàng cùng cây phất trần trong tay , Lý Đình lập tức biết ngay đây chính là Lý Mạc Sầu. Khuôn mặt nàng chẳng cần miêu tả nhiều , chỉ mấy chữ , xinh đẹp đến điên đảo chúng nhân cũng đủ hiểu rồi. Đáng tiếc chiếc đạo bào kia lại đem thân thể một mỹ nhân như nàng che khuất hết cả. Nếu không Lý Đình dám chắc còn khối kẻ chết mê chết mệt. Bởi hắn dù chỉ nhìn qua lớp áo bào nhưng cũng ước lượng được vóc người vô cùng quyến rũ của nàng , đúng là tầm 35D-24-35 (2). Dáng chuẩn vãi *** thế này mà đi làm ni cô thì không phải tiếc lắm sao , lại còn là xử nữ ni cô nữa chứ.
Ngay lúc Lý Đình còn đang không ngừng bùi ngùi cho Lý Mạc Sầu , nàng đã phi tới ngay trước mặt , nhấc chân muốn giẫm lên ngực hắn. Lý Đình vội vàng lăn qua một bên rồi chống tay nhảy dựng lên hỏi :
-Lý Mạc Sầu , ngươi biết ta là ai sao ?
Lý Mạc Sầu cười lạnh chỉ gằn giọng :
-Còn lắm lời. Dám phá hỏng chuyện của ta , ngươi phải chết.
-Ngươi nếu như giết ta , thì đừng hòng bắt được Lục Vô Song cùng Trình Anh , ngươi không phải rất muốn giết các nàng sao ?
Lý Đình cười nói. Lý Mạc Sầu chỉ cất tiếng cười nhạt , nói :
-Bằng công lực của ta , nếu muốn tìm các nàng chẳng phải rất đơn giản. Ngươi tưởng dùng cái trò vớ vẩn đó là có tư cách mặc cả với ta !?!
Lý Đình lúc này mới biết Lý Mạc Sầu quả là khó đối phó. Xoay chuyển suy nghĩ rất nhanh , hắn lại nở nụ cười :
-Chà chà , xem ra ngươi rất tự tin vào bản lãnh của mình. Vậy xin hỏi đại nữ hiệp , có dám cùng một tên tiểu tử vô danh như ta đánh cuộc một phen ?
Lý Mạc Sầu khuôn mặt lạnh lùng , đáp gọn :
-Ta không rảnh cùng ngươi chơi cái trò này !
-Ngươi hóa ra chỉ là cái loại này sao ? 
Nói rồi cười sằng sặc chế giễu.
-Hừ ! Được lắm , tiểu tử , ta cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!
Gặp Lý Mạc Sầu đã rơi vào phép khích tướng của hắn , Lý Đình tiếp tục ba hoa :
-Tốt. Ta đánh cuộc trong năm phút đồng hồ , đại ca của Giang Nam thất quái Kha Trấn Ác cùng con gái của Hoàng Dung là Quách Phù sẽ tới đây. Ngươi có dám cùng ta đánh cuộc không ?
“Ha..Ha..Ha..” Lý Mạc Sầu ngửa mặt lên trời cười dài , đáp :
-Ngươi , cái tên tiểu tử này thực là chọc cười chết ta rồi. Ngươi cho ngươi là ai ? Là thần toán tử chắc (3) !
-Đừng vội cười! Ngươi có dám cược không đã ?
-Tất nhiên!
Lý Mạc Sầu lập tức đáp ứng mà chẳng thèm nghĩ nữa. Nàng đinh ninh cái tên gia hỏa này chỉ là muốn cho Lục Vô Song cùng Trình Anh chạy trốn được xa hơn thôi , xa chừng nào tốt chừng ấy , mới viện cớ này cớ nọ. Dù sao thì cũng chỉ là năm phút. Dùng năm phút để đổi được một mạng người lại thêm một cái hư danh , cái vụ này tiền đặt cược như thế với nàng cũng là chấp nhận được.
-Được! Vậy nếu ta thua , ngươi có thể giết ta. Còn nếu ngươi thua , ngươi phải cho ta hôn một cái. À , mà là hôn môi đấy nhớ!
Lý Đình khẽ cười nói.
-Hi..Hi. Dù ngươi nói muốn ta cùng ngươi động phòng , ta cũng đáp ứng nha. Dù sao sự thật thì ngươi cũng sắp xuống địa phủ rồi.
Nói rồi , Lý Mạc Sầu đã chậm rãi hướng về Lý Đình.
Lý Đình hướng sau lùi về nhưng nghĩ thế nào lại đứng bình tĩnh , ánh mắt kiên định. Dù sao trong truyện , Dương Quá cùng lắm cũng chỉ ăn phải vài cây băng phách ngân châm chứ làm sao mà chết sớm được. Chết sớm thì có mà hết phim à. (^^!) Vì vậy hắn sợ cái đếch gì chứ.
Lý Mạc Sầu nhìn vào mắt Lý Đình , ngạc nhiên :
-Ngươi cũng thú vị thật đấy. Chết đến đít rồi vẫn còn bộ dáng anh hùng thế sao. Hừm. Ngươi , cái tên gia hỏa chẳng biết sống chết này nữa , tên gọi là gì vậy ?
Lý Đình cười đùa đáp lại :
-Tiểu sinh họ Dương , tên chỉ độc một chữ Quá. Sau này chúng ta tiếp xúc thân mật rồi , cứ gọi ta Quá nhi cũng được.
-Hứ ! Còn bốn phút nữa ngươi chết rồi , còn làm gì có sau này chứ. Đáng ghét!
Lý Mạc Sầu quay đầu phất tay áo nói.
Nhìn cái mông cao vểnh của Lý Mạc Sầu đang xoay chuyển trước mắt , Lý Đình chỉ hận không thể xông lên hung hăng mà vỗ đen đét mấy cái . Sau đó lột sạch đạo bào của nàng , lập tức đem huấn luyện thành tính nô của bản thân luôn. Lý Đình còn tiếp tục xét đoán loại như Lý Mạc Sầu thích giết người thành tính thế này không thể đem nàng làm thê tử được , chỉ có thể làm tiểu thiếp thôi. Nếu không ngoan nữa thì cho làm tính nô. Rồi cứ suy nghĩ liên miên lan man như vậy không biết đã diễn tưởng bao nhiêu chuyện nữa , cứ làm như Lý Mạc Sầu đã trong tay hắn không bằng.
Qua gần bốn phút rồi , bên ngoài ngôi miếu đổ vẫn không có một chút động tĩnh. Lý Mạc Sầu tức thì đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm Lý Đình :
-Xem ra ngươi thua rồi!
Lý Đình nhíu mày kêu to :
-Khoan đã , còn 10 giây!
-Phì! Tên tiểu tử này nữa , ngươi làm ta bực chết mất. Ta không có thời gian lôi thôi với ngươi nữa. Ngươi làm ta tốn mấy phút vàng ngọc thế cũng nên chết được rồi đấy.
Nói rồi , Lý Mạc Sầu đã giơ lên phất trần muốn kết liễu Lý Đình luôn.
-Không được đả thương người!
Trên không truyền đến một tiếng quát dài , một già một trẻ liền từ trên cao đáp xuống mặt đất. Lão già chính là một người mù , vừa nhìn biết ngay chính là đại ca của Giang Nam thất quái Kha Trấn Ác. Mà cô nương kia vẻ mặt vô cùng hoạt bát hồn nhiên hẳn là Quách Phù rồi.
-Ta thắng rồi!
Lý Đình hưng phấn la to lên nhưng cũng chẳng được lâu. Chỉ thấy Kha Trấn Ác nhún mình bật lên cao , tay giơ cây quải trượng dựng đứng trên không lấy thế rồi bổ thẳng về Lý Mạc Sầu. Trong một chớp mắt , Lý Mạc Sầu đã né được rồi phi tới ngay cạnh hắn. Một trảo túm lấy Lý Đình , vận khởi khinh công đã kéo hắn ra xa tới mấy thước. Tới trước cổng ngôi miếu đổ , liền bóp cổ hắn , quát lớn với hai người đang đuổi phía sau :
-Kha Trấn Ác , lão bất tử (4) nhà ngươi còn dám tiến lên nửa bước , ta cắt đứt cổ hắn luôn đó!
-Ngươi thế nào nói lời không giữ lời hả. 
Lý Đình to tiếng.
Lý Mạc Sầu cười lạnh một tiếng đã đem Lý Đình kéo vào trong ngôi miếu đổ , không chút yếu kém nhìn sâu vào mắt hắn , đáp trả :
-Lý Mạc Sầu ta từ trước đến nay đã nói thì sẽ giữ lời. Nếu ta muốn nuốt lời thì cái đầu của ngươi giờ đã nằm sẵn ngoài kia rồi còn kéo ngươi vào đây sao. 
Dù nghe như vậy nhưng Lý Đình lại cố ý tặc lưỡi vẻ không tin.
Lý Mạc Sầu lườm hắn một cái rồi khẽ nhắm mắt lại , có chút không cam lòng đưa đôi môi đỏ mọng tới gần. Làn môi hai người khẽ chạm thì Lý Đình đã chủ động ép tới ôm chầm lấy nàng , mút lấy đôi môi mềm mại. Chiếc lưỡi vờn liếm bên ngoài rồi muốn len lỏi vào bên trong chiếm hữu cái miệng thơm tho của nàng. Nhưng Lý Mạc Sầu lại kiên quyết mím chặt môi , không cho hắn tiến thêm nữa. Lý Đình làm sao mà chấp nhận được cái chuyện này. Hắn nghĩ không mãnh công được phía trên thì tốt nhất luồn dưới móc lốp. Bàn tay hắn lập tức mơn trớn người nàng , từ lưng dọc theo chiếc eo thon gọn mà xoa bóp cặp mông căng đầy mềm mại. Lý Đình khiêu khích như vậy một lúc lại không thấy Mạc Sầu phản kháng , tay hắn lập tức luồn vào trong tiết khố (5). Lướt qua vùng tiểu phúc (6) láng mịn , thuận lợi trượt tiếp xuống. Bất ngờ Lý Đình đụng ngay phải gò mu nổi cao với lớp lông *** đã hơi ướt át. Hắn sững người lại , rồi trong bụng lại cười lớn :
-Ôi , fuck . Rậm thế này cơ à , mẹ ơi lại còn chưa chi đã ướt..he ..he ..he.. Xem ra cũng là bị ta làm cho thành dâm đãng rồi a…ka..ka..ka….


Chú thích :
(1) : huyết lưu : sự lưu thông , tuần hoàn máu trong cơ thể
(2) : 35D-24-35 : ở đây Trung Quốc nó không tính theo cm mà là inch . Nếu như giống theo cách tính của ta thì chính là  90-60-90 ( số đo chuẩn luôn ). Còn chữ D thì biểu thị hình dáng vú. Ở đậy 35D là vú chuẩn , còn hình dung thế nào tùy các bạn (^^). 
Mình giữ nguyên số đo này vì tác giả dùng cái này để vừa miêu tả kích cỡ chuẩn 3 vòng , mà còn tiện để nói vú Lý Mạc Sầu rất chuẩn. Từ lần sau nếu các bạn không muốn mình sẽ ghi luôn vòng đo = cm để đỡ lòng vòng. Bởi mình xem qua thì hình dáng vú em nào cũng chuẩn hết với vòng đo ~~!
Một số nào thích tìm hiểu thêm về vú phụ nữ thì vào đây , tiếng anh nhé 
http://en.wikipedia.org/wiki/Brassiere_measurements
(3) : thần toán tử : như là thiên cơ lão nhân vậy , chuyên dự báo chuẩn xác việc tương lai
(4) : lão bất tử : ý mỉa mai chửi lão này sống quá dai , sao không chết cho nhanh đi.
(5) : tiết khố : quần lót cổ của phụ nữ Trung Quốc. 
Đính chính : Bởi quần lót cổ phụ nữ rất khác quần lót bây giờ. 
Nữ Thời xưa : yếm và tiết khố
Thời nay : áo ngực (xú chiêng , áo chíp , ….) và xi líp ( quần lót ,….)
Nam Thời xưa : khố Thời nay : sịp
Mình muốn giữ đúng ngữ cảnh thời cổ nên mới không dùng từ ngữ hiện đại nên các bạn đừng hiểu nhầm nhé. 
(6) : tiểu phúc : bụng dưới đấy ( chỗ bụng dưới rốn đến bướm ) . Viết tiểu phúc thế này cho gọn.

Share

& Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © Tài Liệu khối C™ is a registered trademark.

Designed by Templateism. Hosted on Blogger Platform.