Dịch :Tiêu_Diêu_Tự_Tại
Nguồn : LX
Đến lúc khi tốc độ hoán chuyển hình ảnh dần dần chậm lại , thì Lý Đình đã hết sức mệt mỏi. Con mắt vừa nhắm lại thì đã ngủ thiếp đi.
-Tô Tình!
Lý Đình mặt kinh hãi kêu thất thanh , bừng tỉnh mở mắt. Trong đầu hắn hiện lên cái cảnh thê lương khi Tô Tình gục đầu trên thân thể hắn mà khóc. Lau mồ hôi trên trán , ngồi đực ra một lúc. Hắn đang cố gắng sắp xếp lại thông tin trong đầu xem rốt cục cái gì đã xảy ra. Hắn cứ ngỡ chắc chắn phải xuống âm phủ với diêm vương rồi. Nhưng hắn giờ đây lại đang ngồi ở trong một ngôi miếu đổ nát bình thường bị bỏ hoang giống như ngoài đời. Chẳng những thế trên tay còn đang cầm một cái bánh ngọt nữa chứ. Lý Đình nhìn qua cái bánh đang cầm , bất chợt hắn lại nhìn đến bộ quần áo trên người. Lý Đình cau mày khó hiểu. Hắn rõ ràng trước lúc chết còn trần như nhộng thế nào mà giờ lại mặc quần áo. Mà càng kỳ cục hơn , bộ hắn đang mặc không phải đồng phục đại học S mà là một bộ ma y rách nát (1). Trên đầu hắn lại còn mang theo một chiếc mũ mạo cột tóc hồi xưa màu xám. Lý Đình đứng lên nhìn quanh cái miếu đã mọc đầy cỏ dại , trầm ngâm ngẫm nghĩ. Lúc hắn linh hồn xuất khiếu bị hút vào một vòng ánh sáng. Chắc hẳn nó đã đưa hắn tới đây. Nhưng rốt cục là bị đưa đến đâu đây.
Đi ra ngoài miếu , một tia ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mắt Lý Đình. Hắn vội vàng lấy tay che mắt , lùi lại. Nheo nheo mắt nhìn ra , hắn đã có thể chắc chắn kiến trúc phòng ốc bên ngoài rõ ràng không phải của Trung Quốc hiện đại. Mà căn bản đây chính là kiến trúc thời kì Đại Tống. Hắn ngẩn tò te , phải chăng đã xuyên thời gian tới Đại Tống ?
Nhìn cả người đang mặc một bộ y phục màu xám cổ , nghi vấn của hắn lại xuất hiện. Nếu linh hồn đã xuyên thời gian thì thân thể này hẳn không phải là của hắn rồi mà là của người khác. Mà tên này trông bẩn thỉu thế này , sẽ không phải nhập vào một tên ăn mày đấy chứ ? Lại còn vật vờ trong cái miếu đổ thế này thì còn hi vọng gì nữa ? Lý Đình chỉ mới nghĩ thế thôi hắn đã điên tiết lên , giơ thẳng ngón giữa chỉ trời , phát tiết phẫn nộ với cái việc quá bất công này. Đột ngột , hắn lo lắng sọc thẳng bàn tay vào cái khố mà sờ soạng , bóp nắn kĩ lưỡng một hồi. Khuôn mặt hắn từ trắng bệch sang đỏ bừng , bàn tay vuốt đi vuốt lại vài lần , ánh mắt lấp lánh tỏa sáng vẻ kinh ngạc không tin tưởng :
-Dài tới hai mươi lăm cen , đường kính phải từ cỡ bốn tới năm. Ôi *** , vừa dài vừa to thế này , còn không *** chết bọn con gái à!
Lý Đình lại nhìn tới ***g ngực của thân thể , hắn cũng phải tự xuýt xoa cảm thán. Đường nét cơ bắp phân minh rõ ràng , cơ bụng chia tám khối. Các múi thịt sắp xếp cân đối , vừa phải , hoàn mỹ nhất. Chẳng những đẹp mà nhìn vào còn thấy khí lực to lớn tích tụ dưới từng lớp da. Lý Đình không nghĩ nhiều đi thẳng tới bên cái đỉnh cực lớn trong miếu , khom lưng nắm lấy cái chân đỉnh , thét lên một tiếng muốn nhấc nó lên thử. Hắn sử ra toàn thân khí lực thì cũng miễn cưỡng nâng được một cái chân đỉnh nhấc hẳn lên. Hắn thả tay , “bình” một tiếng cái chân đỉnh làm mặt đất nức toác , lún sâu vào . Hắn ngồi phịch xuống đất tựa vào cái đỉnh nghỉ lại sức , lẩm bẩm :
-Thân thể vừa mạnh mẽ lại khỏe đẹp hoàn mĩ thế này , con *** lại thô to cường hãn kinh người. Ai dà , coi như quả này cũng kiếm lớn rồi. … Ha .. Ha..Ha… Lão trời già cũng không bất công lắm nha. Được , Lý Đình ta làm sao phụ hảo ý của ông được. Ta nhất định phải kiếm chác một mánh lớn ở đây , sau đó săn hết mỹ nữ thiên hạ vào tay a. *** lớn thế này mà lại ở thời xưa thì có khối em chết với anh. Ha .. Ha .. Ha … Chà chà .. nhưng mà trước hết cần kíp phải xác định ta xuyên qua giai đoạn nào của Đại Tống đã , hy vọng không phải thời Tống Mạt nha.
Nói rồi , Lý Đình tức thì đứng lên hướng phía ngoài rời đi. Xong vừa rời cổng , hắn chợt nghe đến một trận tiếng bước chân cấp bách hướng ngôi miếu tiến tới. Hắn vội vội vàng vàng chạy ngược vào trong miếu , nhìn nhìn rồi nhảy lên trên bệ đá , trốn sau bức tượng phật.
Vừa hay , hai thân ảnh xinh đẹp chợt hiện ra tiến vào trong ngôi miếu. Hai nàng đều giống nhau duyên dáng yêu kiều , mười phần đều là đại mỹ nữ. Hơn nữa cũng không cần trang điểm , chỉ một thân váy lụa tố bạch (2), nhìn qua đã vô cùng thuần khiết. Bất quá Lý Đình nấp ở bên trong lại không thể thấy vẻ mỹ mạo của hai nàng. Lúc này , một cô đang dìu đỡ thân thể người kia , giúp đỡ nàng kia tựa trên vách tường rồi nói :
-Song nhi , ngươi yên tâm đi , nhất định không có việc gì xảy ra đâu. Cha mẹ ngươi nhất định có thể đối phó với Lý Mạc Sầu mà.
-Song nhi ? Lý Mạc Sầu ?
Lý Đình trốn ở sau bức tượng phật lúc này trừng to hai mắt. Nếu như hắn dự đoán đúng thì hiện tai cũng không phải ở lịch sử chân chính , mà là trong thế giới tiểu thuyết của Kim Dung “Thần Điêu hiệp lữ”! Hắn hấp tấp lén lút nhìn trộm ra ngoài. Lại thấy một cô gái dáng vẻ ôn tồn lễ độ , có một cỗ khí chất thanh tú , hẳn là Trình Anh chăng. Mà cô gái thụ thương kia có điểm kích động chính là Lục Vô Song sao! Như vậy bản thân hắn là ai ? Chẳng lẽ là nhân vật chính Dương Quá vãi *** nhất , cá tính nhất trong “Thần Điêu hiệp lữ” ? Vừa nghĩ đến bản thân chính là Dương Quá , trên mặt Lý Đình đã không kìm được hiển lộ bộ điệu cười vô cùng dâm dật.
-Biểu tỷ , ta rất sợ. Ta sợ sẽ không còn được gặp lại cha mẹ nữa a.
Mếu máo nói được ra lời , Lục Vô Song bắt đầu cất tiếng khóc nhỏ dấm dứt.
Trình Anh vuốt ve khuôn mặt có chút nhợt nhạt của Lục Vô Song , an ủi :
-Ngốc ạ , không phải vẫn còn biểu tỷ ở cùng ngươi sao ? Ngươi cứ yên tâm đi.
Nói đến đây , Trình Anh nhìn lại nội thất ngôi miếu , chỉ thấy bốn phía đều có chỗ đổ nát , gió thổi thông thống khó mà trốn tránh. Nàng lại lo lắng Lý Mạc Sầu có thể sẽ lập tức truy đuổi tới đây. Tuy mặt ngoài còn bình tĩnh an ủi Song nhi , song trong lòng cũng không đè nén được tâm trạng run rẩy.
-Ta ra ngoài lấy một chút nước cho ngươi nhé.
Nói rồi , Trình Anh liền đứng lên đã muốn đi ra ngoài.
Lục Vô Song kéo kéo váy của nàng , hơi lo lắng :
-Biểu tỷ , tỷ đừng bỏ ta ở lại.
Trình Anh chớp đôi mắt , lạ lùng , đáp :
-Tỷ chỉ muốn ra ngoài lấy nước thôi mà , rồi lập tức trở về ngay.
Lục Vô Song nhìn Trình Anh , ánh mắt có chút cô đơn , một hồi lâu rồi mới gật đầu đồng ý.
Sau khi Trình Anh rời khỏi , Lục Vô Song tức thì ho mạnh liền mấy tiếng. Xem ra nàng đã phải cực lực áp chế thương thế của bản thân. Lý Đình lại quan sát thấy ngực của Lục Vô Song phập phồng không ổn định, hắn kết luận nàng nhất định bị Lý Mạc Sầu đánh trọng thương rồi. Có khi hắn lại có cơ hội đục nước béo cò cũng nên. Lúc này hắn quả thật không sợ gì hết , hắn không tin bản thân đen đến nỗi nhập vào Dương Quá còn tinh tẫn nhân vong lần hai!
Lý Đình nhớ trong truyện bây giờ hẳn là còn phải có Vũ Tu Văn và Vũ Đôn Nho mới phải. Nhưng đợi một hồi lâu , Lý Đình cũng không thấy hai người này xuất hiện. Xem ra tình hình bây giờ với 95 bản khác nhau về truyện “Thần Điêu hiệp lữ” hắn xem qua vẫn có sự sai biệt. Đợi thêm khoảng ba phút , Lý Đình mới quyết định bước ra ngoài. Lúc đi ra , hắn cố ý phát ra tiếng động lớn , ngăn ngừa Lục Vô Song tưởng hắn là Lý Mạc Sầu cho một kiếm thì đi đứt.
Lục Vô Song dường như đã trôi tới bên bờ tử vong , đối với sự xuất hiện của Lý Đình phản ứng cũng không lớn. Chỉ là dùng đôi mắt đã mơ mơ màng màng nhìn đến Lý Đình , nhỏ giọng hỏi :
-Ngươi là ai ?
-Ta là Lý Đì….Dương Quá , là Dương Quá nha!
Lý Đình vội vàng sửa lại tên. Nếu đã xuyên tới bên trong “Thần Điêu hiệp lữ” , hắn nghĩ cũng nên tôn trọng bậc tiền bối Kim Dung mới đúng. Hắn cũng không muốn đem tên Lý Đình , thân phận của một người hiện đại đi dùng tại Đại Tống. Còn nếu thân thể này không phải Dương Quá , hắn cũng chẳng lo lắng vì có khối cách cho hắn giả mạo rồi thay thế hoàn toàn vị trí của tên Dương Quá thật. Còn lo cái gì khi mà hắn biết tỏng cái thế giới này . Ai bảo hắn đã đọc hết mấy bộ của ngài Kim Dung đáng mến chứ.
Lục Vô Song lại ho khan vài tiếng , cả người vô lực nằm một bên. Đùi non trắng mịn lộ ra dưới lớp váy càng hấp dẫn Lý Đình
Lý Đình làm bộ dáng vô cùng đứng đắn hướng tới bên cạnh Lục Vô Song , tỉ mỉ nhìn ngắm gương mặt đã lộ rõ vẻ thê lương , đau đớn đến động nhân của nàng. Hắn nhớ trước đây lúc vừa mới xem “Thần Điêu hiệp lữ” cũng rất yêu mến đôi hoa tỷ muội này , tưởng tượng một ngày nào đó nếu các nàng đều là người của hắn. Chuyện đấy tuyệt đối là loại đáng hưởng thụ nhất thế giới. Không nghĩ tới hiện tại Lục Vô Song đã ở ngay trước mắt hắn rồi. Lý Đình khom người , dùng ánh mắt êm dịu nhìn Lục Vô Song , quan tâm hỏi han :
-Nhìn thần sắc cô nương như thế này , có phải là trúng chưởng của ả gian nhân đó rồi. Chưởng lực hẳn còn là không nhẹ a.
Nói rồi , Lý Đình còn đưa tay hướng bộ ngực của Lục Vô Song vươn tới.
Lục Vô Song nhất thời trơn to hai mắt , lập tức bắt lấy tay Lý Đình , khó nhọc kêu lên :
-Ngươi định làm cái gì đấy , ngươi.. hụ..hụ.. ngươi dám khinh bạc ta sao!
Sắc mặt Lý Đình vẫn y nguyên vẻ quan tâm , lo lắng ra vẻ chính khí nói :
-Xin cô nương thứ tội. Tại hạ không hề muốn khinh nhờn cô nương , mà là cô bị trúng một chưởng giữa ngực của Lý Mạc Sầu. Nếu không được xem xét chữa trị một chút hẳn sẽ có thể vong mạng.
Lục Vô Song mở to hai mắt kêu lên :
Ngươi làm sao lại biết ta bị mụ ma đầu Lý Mạc Sầu đả thương ?
Lý Đình cố ý giả bộ khiêm tốn trả lời :
-Tại hạ vốn cũng chỉ là một phàm phu tục tử không danh không phận ví như một thân cỏ bình thường trong thế giới này thôi. Nhưng mà người giống như Lý Mạc Sầu , cặn bã loại này sao mà lại không biết được đây. Hơn nữa độc chưởng của ả , tại hạ cũng không dám nói quá nhưng nhìn qua có thể nhận biết. Song đó không phải là vấn đề. Điều tại hạ lo lắng nhất bây giờ chính là an nguy của cô nương. Ta xem qua hẳn là Lý Mạc Sầu đã ra tay cực nặng , nếu không tìm cách chữa trị ngay thì khó có cơ hội vãn hồi. Mong cô nương hãy tin tưởng ta , xin để vết thương cho ta xem xét. Nếu quả thực trong tầm tay , tại hạ sẽ gắng sức cứu chữa. Tại hạ thực không thể trơ mắt nhìn một vị thiên kiều bá mị như cô nương lại dễ dàng ra đi thế này , như thế không phải một tổn thất lớn cho cả thiên hạ sao. Xin cô nương hãy cố gạt bỏ sự cách biệt nam nữ mà cho tại hạ nhìn đến thương thế , như vậy chẳng phải chúng ta có thêm một chút hi vọng sao. Nếu sau đó vì việc này ảnh hưởng đến thanh danh cô nương , dù cô nương có làm gì để trách phạt . Tại hạ thề với trời quyết không dám phản kháng.
Gặp gỡ ánh mắt chân thành đến cực điểm , lời nói tha thiết của diễn viên suất xắc Lý Đình. Lục Vô Song , một thiếu nữ thanh thuần cổ đại non nớt làm sao thoát được trước sói già Lý Đình. Nàng lập tức bị vẻ ân cần , nhiệt tình nóng bỏng của hắn làm con tim rung động. Rung động vì lúc nàng cô đơn nhất không ai kề bên , hắn đã đến bên cạnh nàng. Rung động vì lúc nàng trọng thương yếu đuối nhất , hắn sẵn sàng chịu mọi hình phạt chỉ để cứu chữa cho nàng. Liệu con tim nàng có thể không động lòng ? Hơn nữa bộ ngực dày rộng , nam tính ; khuôn mặt điên đảo nữ nhân của thân thể Dương Quá đã hoàn toàn chinh phục đôi mắt nàng. Từ ánh mắt đến trái tim đều bị Lý Đình chiếm đoạt thì nàng làm sao mà cự tuyệt. Giọng của nàng trở nên lí nhí :
-Ta không trách ngươi. Nhưng đừng đụng chạm lung tung đấy.
Lý Đình trong lòng lập tức nổi nhạc , trên mặt lại vẫn thập phần đứng đắn. Đứng đắn đến nỗi thiếu chút nữa hắn phải bò lăn ra mà cười ngặt nghẽo. Mọi việc hoàn toàn như dự tính của hắn. Tay của hắn cũng không do dự mà hành động , đã được cho phép bắt đầu chạm tới hai vai Vô Song , nàng toàn thân run rẩy nhè nhẹ. Sau đó chầm chậm nhắm mắt lại , dáng điệu để mặc cho anh xâm phạm đó.
Con *** Lý Đình lập tức hùng hổ đòi ăn. Ngón tay hắn lại chỉ thong thả trôi xuống , đơn giản đẩy ra cổ áo Lục Vô Song. Một đôi chim uyên ương khéo léo thêu trên cái yếm hồng hiện ra trước tầm mắt Lý Đình. Lúc này Lý Đình phải gắng hết sức mới áp chế được tâm tình kích động , cố gắng hoàn thành vai diễn , hắn thở dài :
-Ài …Xem ra vết thương là trên ngực rồi ; xin cô nương hãy tha thứ cho tội vô lễ của tại hạ.
Vô Song cắn chặt hàm răng , cả người căng cứng , hồi hộp chờ đợi. Nàng biết chuyện gì sẽ tới , nhưng trong lòng lại chỉ có ngượng ngùng mà không có phản kháng. Vô Song có thể rõ ràng cảm thụ chiếc yếm từ từ bị Lý Đình nhẹ nhàng kéo sang bên. Lớp lụa mềm mại trượt rời , từng cơn gió nhẹ mát lạnh lập tức thoảng qua , mơn man trên cặp vú mẫn cảm của nàng. Lúc này nàng biết bộ ngực trinh nguyên hoàn toàn đã rơi vào mắt Lý Đình. Nàng ngượng nghịu , hơi thở trở nên nóng hổi , dồn dập. Rồi chỉ lát sau , đột ngột một cảm giác ấm áp , tê dại bất ngờ truyền trực tiếp từ trên vú vào sâu trong tâm trí. Lục Vô Song liền mở mắt , chứng kiến xiêm áo đã cởi ra, cặp vú trắng nõn khiết bạch chính đang trong bàn tay Lý Đình. Bất giác , cơn đau truyền đến từ vết thương khiến nàng đau đến nhắm nghiền mắt.
Chú thích :
(1) : ma y : bộ quần áo cổ xưa , vải là sợi gai được dệt từ cây gai trong nghĩa địa. Quần áo này chủ yếu cho tầng lớp nghèo thời xưa
(2) : tố bạch : trắng thuần
0 nhận xét:
Đăng nhận xét