Điệu cười to này của Tần Mộ Sở, khiến vô danh thần công trong cơ thể không tự chủ vận hành. Thời điểm hắn cười nộ, chính là tiếng nói của trái tim, vô danh thần công xuất ra theo tiếng cười, âm vang chấn động cây rừng, khiến những kẻ đang vây quanh hắn lại càng hoảng sợ. Tiếng cười hắn vừa ra đến miệng, trong lòng mọi người cùng không khỏi chấn động, bỗng nhiên cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, cực kỳ khó chịu, tạo một loại cảm giác buồn nôn.
Chẳng lẻ là thần công Sư Tử Hống? Nếu không sao lại có uy lực này?
Quả thật, bọn họ quá lo xa rồi, nghĩ đây là thần công phật môn - Sư Tử Hống, Tần Mộ làm sao có cơ hội tập luyện đây. Hơn nữa, thần công phật môn này, không phải cứ muốn luyện là có thể thành, trước hết, thanh âm phải ngâm nga không ngừng, muốn vận dụng nội lực trong âm thanh, cũng giống với sự khó khăn khi đem vận nội lực vào ánh mắt hoặc chóp mũi. Không có công lực loại Đại Tông Sư, thì không có khả năng luyện thành Sư Tử Hống. Hiện nay trong Thiếu Lâm tự nhiều nhất cũng chỉ có ba người luyện thành, một là phương trượng Bổn Chân đại sư, hai là người từng đến thăm Cố Gia trang Bổn Nguyên đại sư, còn có một người nữa, tăng nhân thiếu niên Chanh Tâm đường Thiếu Lâm tự, đề danh trong võ lâm tân tú thập đại – Chanh Tâm. Tần Mộ Sở có thể vận nội lực bên trong tiếng cười, duyên cớ hoàn toàn bởi có vô danh thần công. Vô danh thần công quả là thần kỳ, chẳng phí chút sức nào cũng kết hợp cùng thanh âm vận hành mà ra.
“Càn Khôn thiết thủ chưởng” Tiết Đại Sơn cả kinh: “Hả?! Thiên Ma Tiếu!” Cố Xương Hổ nghe xong biến sắc, nói: “Cái gì? Thiên Ma Tiếu?! Thiên Ma Tiếu của Khúc Hướng Thiên? Hắn không phải đã......” Tiết Đại Sơn sắc mặt trầm xuống, nói: “Không sai, sáu mươi năm trước, Khúc Hướng Thiên bị võ lâm chính đạo vây công, huyết đấu ba ngày ba đêm, cuối cùng bức hắn nhảy xuống vực thẳm. Ài, lúc đó võ lâm chính đạo tử thương vô số. Sở dĩ bảy đại môn phái xuống dốc, cũng chính bởi tinh anh thương vong gần hết trong sự việc này. Không ngờ ma đầu còn có truyền nhân. Chỉ sợ võ lâm lại rơi vào một hồi hạo kiếp nữa.”
Khi hai người bọn họ nói chuyện, mọi người bắt đầu phản công. Đinh Ngư ra tay trước hết! Nàng ta rút ra một thanh nhuyễn kiếm đeo bên hông ra, đung đưa không ngừng, lóe ra hàn quang, như một con độc xà, múa lượn bất định đâm về phía Tần Mộ Sở. Đinh Ngư không được xếp vào “Võ lâm thập đại Tân Tú”, hiển nhiên võ công không cao bằng Hạ Ngữ Băng, nhưng xem nàng ta ra tay, cũng không thể khinh thường. Nhuyễn kiếm là loại kiếm rất khó sử dụng. Mà Đinh Ngư muốn thế nào thì kiếm như vậy, có thể thấy được nàng ta bỏ ra không ít công phu với nhuyễn kiếm này.
Tần Mộ Sở cũng thấy được Đinh Ngư cầm kiếm hướng mình đánh úp, tiếng cười đã ngừng lại. Hắn gặp được khuôn mặt phẫn hận mà đỏ lên của Đinh Ngư, thở dài trong lòng: “Oài, người khiến ta vừa yêu lại vừa hận. Ta làm sao có thể tâm ngoan thủ độc với nàng ta?” Với võ công Tần Mộ Sở, dư sức đối phó với Đinh Ngư. Nhưng hắn không biết đối mặt ra sao với cô gái này, vì vậy, hắn ném Cố Ảnh đang ôm trong lòng về phía Đinh Ngư, chính mình bước về hướng phía đông rừng cây phóng đi.
Đinh Ngư thấy Tần Mộ Sở ném Cố Ảnh cho nàng ta, chấn động, vội vàng cầm nhuyễn kiếm trong tay rung lên, nhuyễn kiếm như dòng bạc chảy rũ xuống, Cố Ảnh đã tới trước mắt, thân thủ nàng đành phải tiếp lấy Cố Ảnh. Thân thể cũng ngừng lại.
Hạ Ngữ Băng nhìn Cố Ảnh trong tay Đinh Ngư, vội vàng đi tới, hai người đồng thời hô: “Ảnh tỷ, Ảnh tỷ, ngươi không sao chứ?” Khuôn mặt rất chi là ân cần quan tâm.
Triệu Nhất Tường thấy vậy, vừa định tiến lên, rồi lại chẳng biết vì sao dừng bước.
Mặt đông là lối ra khỏi rừng, chỉ cần lao ra được, Tần Mộ Sở có cơ hội chạy thoát. Canh giữ ở mặt đông chính là Vương Tiến và Trình Lực, bọn họ đều là người thông minh, tự nhiên hiểu được ý đồ của Tần Mộ Sở . Chỉ thấy Vương Tiến rút ra trường kiếm, chỉ hướng Tần Mộ Sở đánh tới. Trình Lực còn chưa xuất kiếm, mà hít một hơi, nói: “Ài, Tần huynh, ngươi hay là thúc thủ chịu trói đi. Chúng ta nhiều người như vậy, ngươi liệu có thoát được chăng?”
Nguyên Tần Mộ Sở vốn là đến hậu hoa viên ước hẹn, cho nên hắn cũng không mang theo kiếm bên người. Lúc này, hắn đối mặt với Vương Tiến lấy kiếm che phía trước, nghe Trình Lực nói, cũng không trả lời, khẽ quát một tiếng, tả chưởng hộ ngực, hữu chưởng sử ra chiêu trong Phất Liễu kiếm pháp “Lá liễu bay loạn”(Liễu diệp phân phi), hướng về Vương Tiến công tới. Vương Tiến thấy thế, rất phấn khởi hàn kiếm trong tay, đánh về phía Tần Mộ Sở. Nào đâu chiêu này Tần Mộ Sở chỉ là hư chiêu, thân thể hắn trên không đột nhiên dừng lại cực kì bất thường, rồi bay về hướng nam nơi có Tiết Đại Sơn và Cố Xương Hổ. Mọi người đều ngạc nhiên. Thì ra Tần Mộ Sở lợi dụng phản khí trong cơ thể , xuất này kì chiêu. Mà hắn bay đến bên hai vị tiền bối “Càn Khôn thiết thủ chưởng” Tiết Đại Sơn và Cố Xương Hổ, cũng là làm tất cả mọi người không khỏi sững sờ. Hắn định bỏ chỗ yếu đánh chỗ mạnh!
Cố Xương Hổ thấy Tần Mộ Sở đánh tới, đang muốn ra tay, nhưng Tiết Đại Sơn lại động thủ trước. Cố Xương Hổ đành dừng lại, tuy nói Tần Mộ Sở là dâm tặc làm ô nhục nữ nhi, nhưng hắn cũng không phải loại hai người đi đối phó với Tần Mộ Sở, dù sao Tần Mộ Sở vẫn là tiểu bối. Theo đó mà thấy Cố Xương Hổ quả thật là con người nghĩa hiệp.
Tiết Đại Sơn được xưng “Càn Khôn thiết thủ chưởng”, tự nhiên công phu nơi tay rất lợi hại, “Thiết sa chưởng” của hắn nghe nói đã được chín thành hỏa hầu, trong chốn võ lâm so bì về chưởng công, địch thủ quả là rất hiếm. Hắn thấy Tần Mộ Sở đánh tới bên cạnh, rõ ràng là tự chui đầu vào lưới, vì vậy chân trái về bước về phía trước một bước, tay phải âm thầm niết chưởng, đánh thẳng vào “chỗ hiểm” Tần Mộ Sở. Nhưng dù gì hắn vẫn là tiền bối, mặc dù tức giận việc Tần Mộ Sở gây ra, nhưng ra tay cũng chỉ là dùng bốn thành công lực mà thôi. Bốn thành công lực này của Tiết Đại Sơn cũng là khiến cho Tần Mộ Sở khó lòng chịu được rồi.
Tần Mộ Sở mắt thấy không thể tránh kịp, đành đan hai tay lại, hướng hữu chưởng Tiết Đại Sơn đánh tới. Mọi người thấy Tần Mộ Sở lại dám cùng “Thiết chưởng định Càn Khôn” Tiết Đại Sơn đổi chưởng đánh bừa, đều cho rằng hắn là tự mình chuốc lấy cực khổ rồi, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Cho nên bọn họ đều đứng tại chỗ không di chuyển nữa, cả Vương Tiến cũng thu kiếm vào vỏ.
Quả nhiên, chỉ nghe được “bịch” một tiếng, Tần Mộ Sở phát ra một tiếng “hự” trầm muộn, bị một chưởng Tiết Đại Sơn đánh trúng nhắm sau bay đi, rõ ràng là đã bị thương. Tiết Đại Sơn nhưng không khỏi “A” một tiếng, chỉ có hắn tự biết khi chưởng lực mình sắp đánh trúng Tần Mộ Sở, hai tay Tần Mộ Sở chỉ có một chút lực mà thôi, song chưởng Tần Mộ chưa chạm vào hữu chưởng đã mượn lực phản chấn nhanh chóng lùi lại. Nói cách khác, Tần Mộ Sở kỳ thật không muốn chính thức chạy về phía nam, mà là đến mặt nam này mượn chưởng lực Tiết Đại Sơn, sau đó như chim ưng xoay mình hướng về mặt bắc bay đi. Khó trách Tiết Đại Sơn cảm thấy kinh ngạc, có thể nói, là hắn đã giúp Tần Mộ Sở một tay, khiến Tần Mộ Sở chạy về phía bắc nhanh hơn.
Ở mặt bắc là Lý Thượng Đông cùng Lữ Gia Minh, bọn họ nhìn thấy một chưởng Tiết Đại Sơn thuận tiện chấn bay Tần Mộ Sở về phía này, trong lòng mừng rỡ, cùng nghĩ bụng Tần Mộ Sở chịu một kích này dĩ nhiên là thụ thương, bay qua đây bắt lại cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng Tần Mộ Sở tới nhanh quá, Lý Thượng Đông còn chưa có rút kiếm, Tần Mộ Sở đã lại gần không quá ba xích (99.99 cm). Lúc này Tần Mộ Sở đột nhiên phun một ngụm máu tươi về hướng Lý Thượng Đông, sau đó xử nhất chiêu trong “Liễu lục chưởng” “Đầy trời bông liễu” (Mạn thiên liễu nhứ), huy xuất thiên vạn chưởng ảnh, toàn lực đánh tới Lữ Gia Minh. Lý Thượng Đông gặp màn huyết ảnh vẩy đến mình, là một đệ tử thế gia, hắn đương nhiên không muốn bị máu huyết nhiễm lên người, liền lui ra phía sau vài bước.
Lữ Gia Minh cũng chẳng kịp rút kiếm, thấy Tần Mộ Sở toàn lực công tới, bất đắc dĩ, đành giơ song chưởng lên đón đỡ. Lại là “bịch” một tiếng, Lữ Gia Minh ngăn không được, cước bộ không khỏi thối lui. Mà Tần Mộ Sở lại “hự” một tiếng đau đớn, nhưng không hơi đâu để tâm đến thương thế trên người, hắn muốn nhân lúc này, Lý Thượng Đông và Lữ Gia Minh đều lui về sau mấy bước, hắn liền ra sức vọt qua hai người, bỏ chạy về hướng bắc. Mặt bắc này cũng là kẻ trộm kia trốn vào.
Ngay từ đầu khi Tần Mộ Sở ném Cố Ảnh cho Đinh Ngư, đến cuối cùng trốn vào rừng, nói thì đến là dài, quả thật chỉ trong vài nhịp thở. Đợi tinh thần mọi người phục hồi, thân ảnh Tần Mộ Sở cũng nhập vào rừng cây rậm rạp mất rồi.
Từ lúc Tần Mộ Sở tung Cố Ảnh, trong lòng sớm đã bình tĩnh nghĩ ra sách lược chạy chốn. Hắn biết chỉ bằng sực lực bản thân, muốn xông bừa ra là tuyệt đối không thể thực hiện được. Chỉ có hành động ngược với suy đoán của mọi người, mới có cơ hội chạy thoát.
Đầu tiên là phương hướng đào tẩu, cả hai mặt đông tây đều là cửa ra khỏi rừng, nhưng nếu chạy ra rồi, cả một mảnh bình địa, không còn chỗ ẩn thân, bằng vào sức mình, tất nhiên sẽ không chạy được xa rồi bị bắt lại. Phía Nam là hướng Cố Gia trang, hơn nữa có hai vị tiền bối “Thiết chưởng định Càn Khôn” Tiết Đại Sơn cùng Cố Xương Hổ đứng gác, càng không thể đi qua, cho nên chỉ còn phía bắc, trốn vào rừng, mới có thể chạy thoát. Hơn nữa lại là Lý Thượng Đông cùng Lữ Gia Minh đứng đó, Lý Thượng Đông mới biết không nói được gì, còn võ công Lữ Gia Minh hắn lại hiểu rất rõ, kỳ thật trong số người tại đây, hắn cũng chỉ hiểu rõ Lữ Gia Minh. Hắn tự tin mình có thể đánh bại Lữ Gia Minh, có thể một chiêu bức lui Lữ Gia Minh.
Tiếp theo là sách lược, nếu đánh ngay từ đầu rồi hướng về phía bắc xông ra, Lý Thượng Đông cùng Lữ Gia Minh nhất định kịp thời rút kiếm trì hoãn mình, chỉ cần bị quấn vào mấy hiệp, những người khác sẽ bắt kịp. Như vậy mà nói, hắn chết chắc không nghi ngờ. Cho nên, hắn theo chiến thuật vu hồi. Ban đầu giả vờ tấn công mặt đông, làm cho người ta nghĩ hắn muốn theo mặt đông đột phá, rồi tấn công tiếp Tiết Đại Sơn và Cố Xương Hổ ở mặt nam, khiến mọi người cho rằng hắn tự mình tìm đường chết mà lơ là. Hắn tính toán bằng vào niên kỉ của Tiết Đại Sơn hoặc là Cố Xương Hổ, tất nhiên hai người sẽ không đồng thời xuất thủ toàn lực. Cho nên, hành động tấn công phía nam tuyệt không phải là ngu xuẩn, ngược lại chỗ khôn khéo của hắn. Hắn mượn chưởng lực Tiết Đại Sơn, có thể nói là hợp lực hai người, rất nhanh làm cho mọi người chưa kịp phản ứng, đã bay thẳng về phía bắc chỗ của Lý Thượng Đông cùng Lữ Gia Minh. Như vậy, hắn mới có thể chạy thoát.
Trong mọi người, là Tiết Đại Sơn phát hiện được ý đồ Tần Mộ Sở đầu tiên. Hắn nổi giận mắng: “Khá lắm thằng giảo hoạt! Dám trêu tức lão phu!” Lý Thượng Đông thấy Tần Mộ Sở ngay bên cạnh đào tầu vào rừng, thẹn quá hoá giận, giơ kiếm lên, kêu: “Truy đuổi! Ta xem hắn còn chỗ nào để mà chạy nữa!” Nói xong dẫn đầu đuổi theo Tần Mộ Sở. Lữ Gia Minh nghe xong, là kẻ thứ hai. Mọi người thấy thế cũng tiến vào rừng cây rậm rạp.
Cố Xương Hổ rất quan tâm đến con gái, hắn nói với Hạ Ngữ Băng và Đinh Ngư: “Băng nhi, Đinh Ngư nhi, các ngươi trước đem Ảnh nhi về trang đã.” Hạ Ngữ Băng và Đinh Ngư đều trừng mắt về hướng Tần Mộ Sở rời đi, dậm chân, đỡ Cố Ảnh trở về trang viên.
Triệu Nhất Tường nhìn thật sâu Cố Ảnh đang hướng về phía sơn trang, sau đó hít một hơi, lao vào rừng rậm.
Cố Xương Hổ sắc mặt trầm trọng, nói với Tiết Đại Sơn: “Tiết lão ca, ngươi có phát hiện kẻ kia sử dụng chưởng pháp của ai không?” Tiết Đại Sơn nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ trán, nói: “A! Chính là Lục Liễu chưởng Hà Phong Dương! Không phải dâm tặc này sáu năm trước bị Triệu lão đệ đánh chết rồi sao? Chẳng nhẽ hắn còn có truyền nhân?” Cố Xương Hổ thở dài: “Ta ban đầu thấy vẻ mặt kẻ kia chính khí, mặc dù có chút mộc mạc, cũng nghĩ là nhân sĩ chính đạo. Bây giờ xem ra, Ảnh Nhi ta nó...... Chỉ sợ thật là hắn gây nên. Ôi!” Tiết Đại Sơn gật gật đầu nói: “Võ công kẻ này hiển nhiên đã được Hà Phong Dương chân truyền, tuổi còn trẻ, võ công đã tốt như thế, hơn nữa mưu trí cực cao, thân kiêm công phu mấy nhà, sẽ có một ngày, nhất định thành họa lớn.” Sau đó hắn vỗ vỗ bả vai Cố Xương Hổ, nói: “Chúng ta đã đuổi theo thôi.” Nói xong kéo Cố Xương Hổ bước vào rừng.
Tần Mộ Sở phát lực chạy vội, hắn nội lực tất cả đều tập trung lên khinh công, chẳng cần biết phương hướng gì nữa, hắn đã hoảng nên cũng chẳng phân biệt đường đi, chỉ là hướng nơi thâm sâu trong rừng lao đến. Chung quanh đen kịt, bóng cây cao lớn giống như ma quỷ dữ tợn, không ngừng xộc về phía Tần Mộ Sở, lúc lại quét qua bên cạnh hắn, dời di trong hắc ám sau lưng. Trong rừng cây im ắng, ngoại trừ tiếng Tần Mộ Sở cước đạp lên nhánh cây vang lên nhè nhẹ, chỉ còn tiếng gió “rào soạt” thổi qua rừng, ngẫu nhiên, thân ảnh hắn đánh thức mấy con chim nhỏ đang đậu trên cây, chúng đập cánh bay lên không trung, bay một vòng rồi lại trở về ổ của mình. Đúng vậy, chim chóc còn có tổ ấm , nhưng Tần Mộ Sở bây giờ có thể về đâu?
Hắn chỉ có thể cướp đường chạy như điên.
Nhóm người truy đuổi phía sau đã bắt đầu thể hiện thực lực bản thân. Thực lực “Yến Kinh tam anh” không thể xem thường, bọn họ đuổi đầu tiên, đi theo đằng sau chính là hai người Phan Lữ Hoa Sơn, tiếp nữa là Tào Thạch và Phong Văn. Mà Triệu Nhất Tường mặc dù xuất phát hơi muộn, nhưng hắn rất nhanh vượt qua hai người Phan Lữ, theo sát đằng sau Lý Thượng Đông. Có thể thấy được võ công hắn quả thật không giống người thường. Nhưng mà, lúc này xuất hiện một Tần Mộ Sở luyện thần kỳ vô danh thần công. Lúc đầu nhóm người còn có thể nhìn thấy thân ảnh Tần Mộ Sở, nhưng cũng dần dần không thấy đâu nữa. Mọi người chỉ có thể căn cứ vào lũ chim chóc giật mình mà bay lên để phân biệt phương hướng của Tần Mộ Sở. Thế rồi, cả chim chóc trên cây cũng không có động tĩnh nữa. Đuổi theo đã hơn 10 dặm đường, bọn họ Tần Mộ Sở đã sớm khuất bóng, truy đuổi mệt mỏi, đành phải ngừng lại.
Đương nhiên, cũng không phải khinh công Tần Mộ Sở chênh hơn bọn họ quá nhiều, có thể nói vài người khinh công không phân cao thấp với hắn. Vậy là vì sao lại như vậy? Như chúng ta đều biết, làm một người đối mặt trực tiếp với thời khắc sinh tử tồn vong, sẽ kích thích tiềm lực trong cơ thể lớn nhất. Tần Mộ Sở bây giờ đang chạy trối chết, đương nhiên là phát huy công lực tới cực hạn, thậm chí đã vượt xa người bình thường. Mà nhóm người truy duổi hắn không có loại ý thức vì vong mệnh mà kích phát này, hơn nữa so với Tần Mộ Sở xuất phát sau, cho nên khi đuổi theo rất dễ để mất Tần Mộ Sở.
Còn có một nguyên nhân nữa, Tần Mộ Sở là về sau xuống đất mà chạy. Thì ra nội lực hắn sớm dùng hết, không thể thi triển khinh công nữa, đành phải thành thành thật thật trở về mặt đất. Mà trên đất toàn là bụi cây rậm rạp, một trận gió thổi qua, tiếng vang soàn soạt nơi nơi, mỗi cọng cỏ là một quân sĩ. Như thế, ngược lại không làm chim chóc giật mình, khiến kẻ truy đuổi hắn không thể nắm lấy.
Thể lực Tần Mộ Sở rốt cục cũng cạn, té lăn ra đất, miệng bỗng dưng thổ ra một ngụm máu tươi, ngất đi......
Cũng không biết trải qua bao lâu, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào mặt hắn, Tần Mộ Sở mới tỉnh lại trong hôn mê. Truy binh phía sau sớm đã không thấy đâu. Hắn thử đứng lên, nhưng phát hiện mình đã bị thương. Công lực “Thiết chưởng định Càn Khôn” của Tiết Đại Sơn người bình thường không có khả năng tiếp được, tuy chỉ có bốn thành, nhưng cũng đủ đánh thương Tần Mộ Sở. Hắn phun máu tươi vào Lý Thượng Đông một nửa là cố ý, để câu giờ, nhưng cũng có một nửa là thật. Hơn nữa sau khi bị thương, lại không thể kịp thời trị liệu, ngược lại mạnh mẽ áp chế thương thế, liều mạng vận nội lực thi triển khinh công, tạo thành thế thương chồng thương, giống như đi tuyết mà gặp sương mù, thương thế càng thêm nghiêm trọng. Nếu không tìm cách chữa trị, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Tần Mộ Sở tập tễnh tìm đến một khối nham thạch, trốn ở dưới, ngồi xếp bằng vận công chữa thương. Bắt đầu, bởi vì chân khí tan rả, rất khó tích tụ lại, hắn mất rất nhiều sức lực, trải qua bao đau đớn thống khổ, mới đem được chân khí tản mát khắp chân tay kết hợp lần nữa. Chân khí theo công pháp vô danh thần công bên trong kinh mạch di chuyển trở lại. Từ khi vận hành hết mấy chu thiên, chân khí càng đi càng nhanh, đem kinh mạch bị tắc nghẽn khai thông, nội thương vậy là xong. Đây cũng là chỗ thần kỳ của vô danh thần công, chữa thương rất hiệu quả lại rất mau lành. Tần Mộ Sở còn phát hiện chân khí bây giờ so với ngày hôm trước càng sung túc, cũng tinh thuần hơn nhiều. Vì vậy hắn quyết định nhân cơ hội tu luyện tầng thứ sáu vô danh thần công, tương ứng phúc đồ thứ sáu. Hắn vận chân khí không ngừng đánh sâu vào mấy kinh mạch thuần âm, nhưng xem ra không thành công.
Khi Tần Mộ Sở từ bỏ, chuyện tình làm cho hắn kinh hãi xảy ra! Thì ra, trong cơ thể hắn vì vận công mà dương khí đồng dạng càng tích càng nhiều, nhất là lần này, hắn vốn trên đường đánh một trận với Hạ Ngữ Băng, đã có một chút dương khí rồi, bây giờ vì đào vong và vận công chữa thương, theo đó sinh ra càng nhiều dương khí hơn. Lúc bình thường, còn có thể tạm thời áp chế dương khí, nhưng bây giờ hắn đem chân khí vận hành lên mấy kinh mạch khiến dương khí thừa cơ, một mình một đường, làm cho tâm hắn đại loạn, chân khí cũng không khống chế được. Mà lúc này ảo ảnh bỗng hiện lên chập chờn rối rắm. Lúc là nữ hài điêu ngoa đang dẫm lên người hắn, có lúc lại là Đinh Ngư đang cười xinh đẹp, rồi là Cố Ảnh như hoa lê trong mưa, một hồi sau nữa hiện ra khuôn mặt không ăn khớp vừa nghĩa khí vừa thù hận ...... Tiếp theo các gương mặt trong đầu hắn cứ xoay mòng mòng, chúng mơ hồ, nhưng lại đồng thanh hô “Dâm tặc! Dâm tặc! Dâm tặc!......” Dần dần, Tần Mộ Sở lạc lối trong đó, miệng hắn thì thào: “Dâm tặc! Dâm tặc! Dâm tặc! Ta là dâm tặc! Ta là dâm tặc!” Rồi giọng nói mất kiểm soát, hắn đứng lên, tay múa chân đá, như dính bệnh tâm thần kêu: “Ta là dâm tặc! Ta là dâm tặc! Ha ha ha......” Lúc này Tần Mộ Sở, theo ngôn ngữ nhà phật, là bị ma nhập, mà theo phương diện luyện công thì coi là tẩu hỏa nhập ma.
Vô danh thần công một lần nữa phát huy sức mạnh thần kỳ của nó, mặc dù không thể khống chế chân khí trong thân thể, nhưng hắn vẫn còn một thốn vuông Linh Thai (thốn vuông = 3.33 cm2), sau đó ương ngạnh, một tia lại một tia thẳng tiến về các kinh mạch trên thân thể, gian nan thu phục nhưng nơi bị mất......
Mặt trời xuống núi, Tần Mộ Sở mồ hôi đầm đìa, như từ dưới nước mới chạy lên. Hắn cực kỳ may mắn, không có vì tẩu hỏa nhập ma mà bị liệt người hoặc bạo thể mà chết, võ công hắn cũng chưa mất đi. Nhưng trông hắn hoàn toàn khác biệt so với trước kia. Bởi vì tâm tính hắn đã thay đổi, vốn hai mắt có chút tà khí, bây giờ tà quang nồng đậm, cả khuôn mặt cũng khiến người ta cảm nhận được tà khí đầy ắp. Thì ra một thiếu niên trời sinh thuần phác, bây giờ không ngừng lặp lại trong lòng: “Dâm tặc! Ta là dâm tặc! Ta là dâm tặc! Là ta! Ta đúng là một kẻ dâm tặc...... Các ngươi đều gọi ta là dâm tặc, ta đây đúng là dâm tặc. Dâm tặc là Ta không sai không lệch ......”
Một Dâm Tặc Hoành Không Xuất Thế.
Nhân sinh khó lường, rất nhiều người đặt cho mình lý tưởng sống, khi mình lớn lên, muốn trở thành một người nào đó. Nhưng vận mệnh thường trêu người, đại bộ phận người sẽ từ bỏ ước nguyện ban đầu, khi lớn lên làm người trái ngược với lý tưởng. Rõ ràng không thích làm việc này, rõ ràng không thích làm người như thế, nhưng thoát không được, đành phải làm. Hà Phong Dương nhìn Tần Mộ Sở lớn lên, cũng không muốn Tần Mộ Sở dẫm vào vết xe đổ của hắn, mặc dù khi thu hắn làm đệ tử cũng muốn làm như thế.
Chẳng lẻ đây là số mệnh?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét