“Đã chọn được chưa?”
Ba mươi người của tiểu đội 36 cùng đồng thanh: “Rồi thưa sir!”
Thế là cô gái tóc trắng bước ra khỏi hàng ngũ, nàng có một gương mặt thanh tú với lực sát thương cực mạnh, đôi mắt xanh biếc sâu thăm thẳm như muốn hút hồn người khác. Dị Năng Giả Jennifer bí số 009.
“Nghe đây 009! Tức tốc trong đêm nay phải đáp chuyến bay sớm nhất đến Việt Nam, và trước năm mới phải mang cho bằng được người đó về đây.”
Thiếu Tướng Nickson Roosevelt dùng giọng nói đanh thép ra lệnh, lặp tức cô nàng 009 liền giao ra quân phù và súng tùy thân, sau đó quay người trực tiếp rời khỏi.
“Những người còn lại giải tán!”
…
Thành phố X một ngày nắng đẹp, Long Hữu nhàn nhã dạo chơi trên phố để tận hưởng cái không khí hiu quạnh khi bị cho leo cây. Kể ra thì cũng hơi khó chịu nhưng biết làm sao, con gái cho con trai leo cây cũng không thể nào phát tiết với nàng được, đó là thế bất lợi nhất của đàn ông.
Đột nhiên hắn nhớ đến một lão bằng hữu, tên này cũng ở trong thành phố nhưng rất mấy khi ra ngoài. Nói đến người bạn này thì phải kể đến quãng thời gian Long Hữu còn làm một ông trời con trong ngục, với thân công phu đáng gờm hắn đã rất nhanh thu phục được trại phía bắc và tiếp theo đó là một truyền kỳ về tù nhân mang mã số 9504.
Có một ngày, Long Hữu đến phòng của quản ngục xin thuốc, ở đấy hắn đã gặp được ông ta. Trần Chính Trực, hay còn gọi là Trần Diêm Vương, một ông trùm hắc đạo. Con người Trần Chính Trực này rất quái, hay phải nói là rất tà, dĩ nhiên là hắn rất thưởng thức Long Hữu và ngược lại. Kết bái huynh đệ, có thuốc cùng hút, có rượu cùng uống. Tuy Trần Chính Trực chỉ ở trong ngục có tám tháng nhưng cả hai đều coi nhau như anh em ruột.
“Đến thăm hắn vậy...”
...
Ở giữa cái sân rộng hơn chục mét vuông dựng nên một võ đài nhỏ, trên đó hiện vẫn chưa có ai nhưng bên dưới đã nồng nặc mùi thuốc súng. Trần Diêm Vương và người của hắn là chủ nhà, bên kia chính là nhóm người đại diện cho Hắc Phong Bang ở Thượng Hải.
Người thông dịch của Hắc Phong Bang nói: “Đã quá giờ rồi, mong Trần Diêm Vương cho gọi võ sĩ lên đài.”
Trần Chính Trực mặt mày dữ tợn, hàm râm như muốn vểnh lên tức khí nói: “Dịch cho bọn chó Tàu đó nghe, hôm nay mà thua thì nhớ mà giữ lấy lời.”
Đó cũng chính là dấu báo hiệu cho trận đấu chính thức bắt đầu.
Bên Trần Diêm Vương là một võ sư vô danh được mời về thuộc lưu phái Karate, Shotokan. Bên đoàn người Hắc Phong Bang lại là một lão già tóc bạc thân dong dỏng cao, mặt mũi hồng hào mặc trường bào cũ kỹ.
“Tại hạ Nguyễn Trung, Karate Shotokan, mong chỉ giáo.”
“Ừm, ta Ưng Bác Không, vô môn vô phái, đắc tội rồi.”
Chào hỏi xong hai người liều thủ thế. Nguyễn Trung luyện Karate từ khi còn bé, thông qua quá trình luyện tập gian khổ và phương pháp cường kiện thân thể bí truyền, nay đã đạt đến cấp Đại Sư ở độ tuổi 30.
Ngày thường hắn có thể dễ dàng giải quyết hơn mấy chục tên côn đồ nhãi nhép cùng một lúc nhưng có lẽ hôm nay hắn phải trải một phen khổ nhọc rồi.
Ưng Bác Không ở Thượng Hải có biệt hiệu là Ưng Trảo Cầm Nã Vương. Người này một thân khinh công quỷ dị khó lường, luyện Thập Bát Cầm Nã Đả từ khi mới lên ba, sáng treo bao cát lên hai tay mà đánh, trưa lại tiếp tục đánh, chiều tối vẫn còn đánh, đánh cho đến hơn 30 năm sau mới xuất đạo.
Mười tám thế cầm nã được luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, đánh khắp Thượng Hải không có đối thủ.
Nhưng tám năm sau, Ưng Bác Không đã bại trận lần đầu tiên.
Hắn thua dưới tay Diệp Mộc, một lão La Hán già của Thiếu Lâm Tự. Ưng Bác Không tâm phục khẩu phục liền bái sư và được Diệp Mộc truyền cho Ưng Trảo Công cùng bộ công pháp Ưng Hành Thiên Hạ.
Và nhiều năm sau đó, cái tên Ưng Trảo Cầm Nã Vương đã trở thành một trong những giai thoại của giới võ thuật Thượng Hải.
Nguyễn Trung nhấp một thế nhá đòn rồi liền lao lên tung đấm vào mặt Ưng Bác Không, nhưng chỉ thấy lão già Ưng Bác Không thong dong lướt qua một bên tránh đòn, thuận tiện dùng tay móc vào cạnh sườn đối phương, bóp nhẹ một cái.
“Rắc!”
Âm thanh thâm thúy đó vang lên, sắc mặt Nguyễn Trung chợt trầm xuống, hắn biết rõ xương sương mình chín phần mười là nát cả rồi, nhưng trước khi kết thúc hắn cũng quyết phải làm cho đối phương chịu chút thiệt thòi.
Hắn cố nhịn cơn đau vung người quay lại đá ra một đòn với toàn bộ sức lực, Ưng Bác Không cũng có chút tán thưởng đối phương, ở thời điểm sống chết Nguyễn Trung đã thúc đẩy toàn bộ tiềm năng của cơ thể, lực lượng và tốc độ có thể so sánh với cảnh giới Cao Thủ rồi.
Nhưng...
Ưng Bác Không đã kịp dùng một thế cầm nã bắt lấy chân của hắn, tay còn lại làm thành trảm đao kéo ngang qua yết hầu, dùng móng tay rạch một đường mỏng manh đoạt mạng.
Nguyễn Trưng đã chết, trận đầu tiên kết thúc, Hắc Phong Bang thắng.
Trần Diêm Vương vẻ mặt xám xịt, gã quay lại nhìn con gái và đám thủ hạ của mình nhỏ giọng hỏi: “Tâm nè, anh của con đã về tới nơi chưa?”
“Hình như xe vẫn còn bị kẹt ở tận Vũng Tàu lận, chúng ta phải làm sao đây?”
Trần Diêm Vương thở dài, giao kèo đấu ba trận, vậy mà ngay trận đầu đối phương đã cho kẻ mạnh nhất lên sàn, nếu giờ mà thua luôn hiệp hai thì khỏi đấu nữa cho rồi. Đang trong lúc phân vân, bỗng nhiên từ ngoài truyền đến một giọng nói hào sảng.
“Trần lão bựa, ông nhất định phải chỉnh lại tất cả bọn vệ sĩ trong nhà, mẹ kiếp cả lão tử mà cũng dám ngăn cản.”
Là hắn?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét