Chương 3 - Thạch thất tu luyện

Tần Mộ Sở càng kỳ quái, nói: "Sư phụ, ngài và tổ sư đều không thể luyện, tại sao ta có thể luyện?"

Hà Phong Dương cười từ trên ghế đá rút ra một quyển sách mỏng bìa đã vàng ố, mở bìa sách ra, đưa cho Tần Mộ Sở, nói: "Đây là di ngôn của tổ sư lưu cho sư phụ ngươi, ngươi tự xem đi."

Tần Mộ Sở tiếp nhận quyển sách trong tay sư phụ, thấy mặt trước có một đoạn chữ viết:

"Tự dụ đệ tử ta Dương nhi: ta vốn làm tiêu sư một tiêu cục, võ công bất nhập lưu. Nhân cơ duyên xảo hợp mà thu được vô danh thần công, cũng biết công tu này tu luyện ở nơi cực hàn cực âm, có thể đại thành mà nổi tiếng giang hồ. Ta tìm kiếm mấy năm, cuối cùng tìm đến Tây hồ, dưới đáy Tây hồ có hàn thạch, chỗ cực hàn cực âm. Ta liền đến nhà ngươi, truyện thụ công phu cho ngươi, trong lúc đó cũng không dấu diếm cả nhà ngươi, cuối cùng đào đến tận đây, tạo thành thạch thất. Ta mừng rỡ bắt đầu tu luyện thần công, một năm bình an vô sự. Năm thứ hai lại luyện đến tẩu hỏa nhập ma, khiến ta bệnh nặng. Ta dốc hết toàn lực, cuối cùng phát hiện công pháp này, tu được đồng tử thân, phải người không luyện qua võ công mới có thể luyện. Mà ta biết rõ ngươi sớm đã mất đi cơ may này. Ngươi nhớ lấy không thể luyện thần công này, nhưng ngươi có thể ở phòng này luyện võ công ta dạy, cũng có thể khiến công lực tăng bội phần. Riêng ta phát hiện thần công này- "

Mặt sau chữ nghuệch ngoạc cực độ, "Chắc là tổ sư đại hạn đã đến, không kịp viết xong liền đi về cõi tiên ", Tần Mộ Sở thầm nghĩ, "Nguyên lai ta có thể luyện, là bởi vì ta là đồng tử thân, ta chưa bao giờ luyện qua công phu, chỉ là, đây cũng là tổ sư phán đoán mà thôi, vạn nhất vô danh thần công này……" Vì vậy, Tần Mộ Sở có chút khó khắn nhìn phía sư phụ, nói: "Sư phụ!"

Hà Phong Dương biết Tần Mộ Sở suy nghĩ cái gì, nhưng hắn nghiêm lệ nói: "Sở nhi, ngươi nhất định phải luyện thần công này, nếu không ngươi sống ở chỗ này!" Kỳ thật, Hà Phong Dương là có tư tâm, sư phụ của hắn thanh xưng vô danh thần công có thể danh văn giang hồ, đáng tiếc hắn không nhìn thấy sư phụ luyện thành, mà mình lại không thể luyện, liền không thể làm gì khác hơn là kỳ vọng vào Tần Mộ Sở rồi. Hắn muốn nhìn xem sau khi thần công luyện thành hậu rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Hà Phong Dương đột nhiên ngữ khí lại hòa hoãn, nói: "Sở nhi, vi sư mặc dù vô cùng nghiêm lệ, nhưng cũng là tốt cho ngươi. Ngươi ngẫm lại, vi sư sao lại hại ngươi?"

Tần Mộ Sở nghe xong, nhớ tới sư phụ đối với mình trăm vàn chỗ tốt, gật đầu, nói: "Sư phụ, ta nghe ngài."

Hà Phong Dương hài lòng nói: "Sở nhi, sau này ngươi sẽ sống ở đây chuyên tâm luyện công, Lý bá sẽ đưa cơm tới. Ai, từ nay về sau, ta cùng với thạch thất này tuyệt duyên rồi. Sở nhi, đến đây, ta giảng giải cho ngươi một ít thường thức luyện công."

Tần Mộ Sở đến gần đưa sách cho hắn. Hắn bỏ qua tờ di ngôn, Tần Mộ Sở nhìn thấy mặt trước vẽ một người lõa thân ngồi xếp bằng, người nọ trên người có rất nhiều điểm đỏ và đường màu đỏ. Tần Mộ Sở đọc qua y thư, biết đây là huyệt vị và kinh mạch trên người.

Hà Phong Dương giảng giải một ít thường thức cho hắn, như "Hô hấp ", "Ý thủ đan điền", "Khí chuyển kim tĩnh", "Chánh kinh thập nhị mạch", "Kỳ kinh bát mạch".

Cuối cùng, Hà Phong Dương hướng Tần Mộ Sở nói: "Sở nhi, tu luyện nội công, yếu nghĩa cơ bản là lúc khí sung đan điền, trong đan điền nội tức càng dày, càng hùng hậu, nội lực càng mạnh. Mà đối với tu luyện chưởng pháp, kiếm pháp, khinh công của ngươi cũng trợ giúp rất lớn." Dừng một lát, nói tiếp: "Sở nhi, ngươi tuy thiên tư rất cao, nhưng tu luyện võ công là tự mình, hết thảy nhìn vào tạo hóa của ngươi. Trên thạch kỷ đều là một ít luyện võ tâm dắc của vi sư, ngươi tự tu luyện đi. Ta đi."

Tần Mộ Sở trả lời: "Vâng, sư phụ, ta nhất định dụng tâm luyện võ, không phụ sư phụ kỳ vọng."

Hà Phong Dương gật đầu ra thạch thất, tiện tay đóng cửa đá lại.

Tần Mộ Sở liền ở lại trong thạch thất.

Ngay từ đầu, hàn khí thạch thất đã làm hắn khó có thể chịu được. Vì vậy hắn liền mở vô danh thần công, luyện tập tâm pháp đệ nhất phúc đồ. Hắn trước tiên nghi nhớ lộ kính vận công, phát giác lộ tuyến vận hành đều là dương kinh của thập nhị chánh kinh. Sau đó hắn ngồi trên giường đá, một cỗ âm hàn chi khí chạy vào trên người hắn, hắn lập tức ý thủ đan điền, chậm rãi dẫn cỗ âm hàn chi khí tiến vào dương kinh lục mạch trong chánh kinh.

Nhưng là hàn khí quá lạnh, vừa đến dương kinh, Tần Mộ Sở liền cảm thấy không chịu nổi, lập tức từ trên giường đá nhảy xuống, hai tay không ngừng chà xát dọc đùi chỗ tiếp xúc với giường đá. Kỳ thật, Tần Mộ Sở có thể ngồi ở trên giường đá lâu như vậy, đã là nan năng khả quý rồi. Chỉ vì hắn từ nhỏ bên ngoài lưu lãng, thường thường đông tuyết thì cũng chỉ là quần áo lam lũ, có năng lực chống lạnh nhất định. Nếu là người khác, hoặc là lập tức nhảy xuống hoặc là bị đông cứng trên giường rồi.

Tần Mộ Sở trong lòng lại tự trách mình quá vô dụng, ngay cả chút hàn khí cũng chịu không nổi, còn nói không phụ sư phụ kỳ vọng sao.

Tần Mộ Sở lại ngồi lên giường đá một lần nữa, ý thủ đan điền, lại đưa âm hàn chi khí hướng dương kinh. Lúc này, đau đớn đóng băng lại không ngừng kéo tới, giống như một cây kim nhỏ bé đâm vào, làm Tần Mộ Sở có ý nghĩ muốn buông thả, nhưng hắn dựa vào ý chí, kiên quyết bất động, đem cỗ hàn khí dẫn nhập dương kinh.

Lúc mới bắt đầu, hàn khí ở trong dương kinh vận hành như oa ngưu, giống như sợi chỉ. Mà kỳ quái là âm hàn chi khí vừa thông qua dương kinh, liền hóa thành một cỗ noãn lưu, chỗ chảy qua đều là ấm áp lưu thông, cực kỳ thoải mái, đau đớn như đao cắt kim châm cũng dần dần biến mất.

Hàn khí qua dương kinh hóa thành noãn lưu, sau khi qua lục dương chảy tới đan điền thì lại không đi nữa, đan điền giống như là một đầm sâu cạn nước, noãn lưu như sợi tơ rót vào trong hồ. Cuối cùng, khi cả thân thể đều tràn ngập ấm áp, đau đớn vì lạnh cóng cũng biến mất, Tần Mộ Sở mới chậm rãi thở ra một hơi. Sau đó nhảy xuống giường đá, chỉ cảm thấy thạch thất này cũng không phải âm hàn như vậy, chỉ là hơi lạnh thôi, cực kỳ thoải mái.

Không lâu, Lý bá đưa cơm đến, Tần Mộ Sở ăn xong, Lý bá liền thu thập bát đũa, lại đi ra. Hai người cũng không nói nhiều.

Tần Mộ Sở lại ngồi trên giường đá luyện công .

Cũng không biết qua bao nhiêu ngày, Tần Mộ Sở cảm thấy noãn lưu ở dương kinh lục mạch, từ một luồng nhỏ, biến thành ba luồng lớn. Mà hắn cũng không cảm giác được cái lạnh bên trong thạch thất nữa, chỉ là ấm áp mà thôi. Chỉ có lúc ngồi trên giường đá luyện công mới có thể mơ hồ cảm thấy hàn khí truyền tới trên thân, lại cũng không thấu xương, ngược lại thấy hàn khí này cũng thập phần khả ái.

Nhưng gần đây, hắn cảm thấy sau khi ngồi trên giường đá, hàn khí kia cũng không xông lên người nữa. Dòng ấm áp của đan điền cũng không tăng nhiều, cảm giác cái đầm sâu trong đan điền noãn lưu ngay cả nửa đầm cũng không đủ. Khí lưu chảy qua dương kinh lục mạch cũng không hề biến đổi.

Tần Mộ Sở nhớ lại, hiểu rằng phải luyện tâm pháp đệ nhị phúc đồ rồi. Ngày đó, hắn lật đến đệ nhị phúc đồ, thấy là phải dẫn khí lưu nhập vào kỳ kinh bát mạch. Hắn nghi nhớ rõ ràng tâm pháp vận công, liền nhảy lên giường đá bắt đầu tu luyện.

Tần Mộ Sở vận hành cỗ noãn lưu trong đan điền, chậm rãi chảy qua dương kinh, sau đó đi đến kỳ kinh bát mạch. Hắn phát hiện noãn lưu tiến nhập bát mạch, đúng là nửa bước cũng khó đi, hơn nữa còn đau đớn vô cùng. Đích xác, vận khí hướng vào trong kỳ kinh bát mạch giống như tại một ngọn núi đào một con kênh vậy, tự nhiên là gian nan vô cùng. Kỳ thật, lúc luyện đệ nhất phúc đồ cũng là như thế này, chỉ bất quá là bị âm hàn chi khí kia dẫn cảm giác đau đớn khi lạnh cóng che dấu mà thôi. Tần Mộ Sở sớm đã chuẩn bị đầy đủ, hắn biết muốn luyện tốt võ công, thì phải có thể chịu khổ. Bởi vậy, mặc dù hắn hiểu đánh sâu vào kỳ kinh bát mạch là đau đớn vô cùng, nhưng vẫn cắn răng, từng tấc tiến về phía kỳ kinh bát mạch.

Cho đến khi khí lưu trong đan điền toàn bộ chú nhập kỳ kinh bát mạch, cũng không được một nửa trong bát mạch, lúc này, giường đá hồi lâu không có âm hàn chi khí hướng thân thể chạy đến, lại chậm rãi hướng bên trong thân thể chui vào, sau đó chảy qua chánh kinh lục dương, lại cuồn cuộn không ngừng chảy xuyên qua kỳ kinh bát mạch. Trải qua một trận thống khổ tê tâm liệt phế, kỳ kinh bát mạch rốt cục bị đả thông, khí lưu lại chạy về đan điền. Tần Mộ Sở thấy lúc này noãn lưu chú nhập đan điền càng nhiều.

Lại lần nữa vận khí một chu thiên, Tần Mộ Sở mồ hôi vã ra như mưa, cả thân thể không còn chỗ nào nữa. Hắn long vui mừng như điên, biết nội công của mình lại lên một tầng nữa.

Cứ như vậy, Tần Mộ Sở ở trong thạch thất không kể ngày đêm tu luyện vô danh thần công. Mà ánh sáng của thạch thất lại càng ngày càng tối, nhưng Tần Mộ Sở cũng không nhận biết được, chỉ là kỳ quái Lý bá vì sao gần đây đưa cơm thì phải đem một cái đèn lồng. "Đại khái là Lý bá già rồi", Tần Mộ Sở âm thầm nghĩ ngợi. Lúc này Tần Mộ Sở tiến vào thạch thất năm thứ năm.

Sau năm năm, Tần Mộ Sở đã trở thành một vị thiếu niên mười tám tuổi. Mày kiếm nồng đậm, ánh mắt thâm thúy có thần, môi đỏ thắm, hắn cũng từ một đứa trẻ lưu lãng mà thành mỹ thiếu niên.

Tần Mộ Sở đã luyện đến đệ ngũ phúc đồ của thất phúc đồ trong vô danh thần công, kinh mạch toàn thân ngoại trừ nhâm đốc lưỡng mạch và mấy kinh mạch thuần âm đều được đả thông. Hắn cảm giác khí lưu vận hành ở trong kinh mạch cũng đã lớn mạnh lên rất nhiều, nếu nói trước kia khí lưu chỉ là dòng suối nhỏ, thìbây giờ khí lưu chính là con sông. Đan điền cũng vậy, nếu nói trước kia đan điền là một cái đầm sâu rộng, bây giờ đan điền lại là một cái hồ.

Nhưng từ sau khi luyện thành tâm pháp đệ ngũ phúc đồ, cũng không tiến thêm nữa. Đệ lục phúc đồ dù luyện thế nào cũng bất thành. Đệ thất phúc đồ càng không cần phải nói. Hắn dùng hết biện pháp, tâm pháp đệ lục, đệ thất lưỡng phúc đồ sớm đã thuộc nằm lòng, lại không thể làm gì.

Cuối cùng, Tần Mộ Sở bỏ qua tu luyện tâm pháp lưỡng phúc đồ, chỉ luyện ngũ phúc phía trước.

Luyện đến khi nhàm chán, hắn liền giở đến những quyển sách khác trên giường đá.

Quyển thứ nhất là khinh công, tên là "Liễu nhứ phiêu phi". Đá là Hà Phong Dương thông qua quan sát sự phiêu động của bông liễu mà sáng tạo nên. Đặc điểm của nó là bất chợt nhìn qua, tựa hồ nhẹ nhàng, nhưng tốc độ phi thường mau lẹ. Đó chính là cái Hà Phong Dương tìm tòi nghiên cứu đến tinh thông nhất, cũng là chỗ đắc ý nhất của hắn, làm một thải hoa đạo tặc, khinh công không tốt, tùy lúc đều có thể bị giết.

Trong sách viết: "Muốn luyện 'Liễu Nhứ Khinh Phi', đầu tiên chính là phải hiểu được cái gì là 'Chánh phản chi khí', gọi là chánh chi khí chính là khi ném vật thể lên, đến khi lực hết thì rơi xuống. Mà phản chi khí lại là khi lực hết thì dựa vào phản lực mà sinh ra, đưa vật thể tiếp tục bay lên. Điều này phải là người trong cơ thể có chân khí mới có thể làm được ……"

Tần Mộ Sở đọc xong, âm thầm suy tư: "Đúng rồi, tựa như một sợi lông chim đến không trung, lực là lực của tay ta, là động lực để lông chim bay lên, tức chánh khí; mà long chim rơi xuống thì lơ lửng trong không trung, đó không phỉ do lực của tay ta, mà là lực đẩy của không khí nâng long chim lên, lực đẩy đó là phản khí. Mà luyện khinh công không phải là thế sao? Nhảy lên thông qua lực tự phát của mình, mà tại không trung mình không thể nào phát lực, chỉ có thể mượn lực đẩy không khí."

Tần Mộ Sở nghĩ đến liền bắt đầu luyện tập. Hắn chân trái bước trên mặt đất một bước, bay lên trời, nhưng ngay cả một nửa độ cao thạch bích cũng không được, liền rơi xuống, rơi thì căn bản không cảm giác được phản khí, "Bộp" một tiếng rớt trên mặt đất.

Tần Mộ Sở không để ý đến bị đau khi rơi, kỳ thật bây giờ hắn có công lực của ngũ tầng vô danh thần công, cũng rơi không đau. Hắn chỉ là đang suy nghĩ: "Đây là chuyện gì xảy ra?" Vì vậy hắn lại lấy quyển sách khinh công tâm pháp đọc lại. Hắn mới phát hiện mình chỉ là bằng cước lực, mà không phải bằng vào đan điền chi khí, tức chân khí được gọi tên trong sách.

Nhưng làm sao mới có thể đưa nó ra? Đang suy tư, bỗng phát hiện một cỗ nhiệt lưu từ đan điền chạy ra, rồi liền chảy hướng lỗ sinh tử dưới khố, lại chảy qua kinh mạch một bên đùi, tới huyệt Dũng Tuyền dưới chân, khiến cho Tần Mộ Sở không tự chủ được chân trái một bước, người liền xông lên thiên hoa bản (1)của thạch thất, nhưng hắn không giữ được lực độ, "Phanh" một tiếng đầu đánh lên thiên hoa bản, cả người lại cấp tốc hạ xuống, nặng nề ngã ở trên đất. lúc rớt xuống hắn cảm giác hình như chân trái nặng mà chân phải nhẹ.

Tần Mộ Sở lập tức nhảy dựng lên, trong lòng vì có thể nhảy lên được mà cao hứng. Nhưng tại không trung làm sao để cân bằng thân hình, đó lại là một sự tình đợi giải quyết. Nhưng vừa rồi tại sao tả trọng hữu khinh? Nếu hai chân đều nhẹ nhàng, chẳng phải luyện thành khinh công sao? Hắn lại hãm vào trầm tư ……

Đột nhiên, ý nghĩ của hắn chợt lóe, vỗ đùi: "Ha ha, nhất định là chân phải có chân khí, chân trái vì vừa rồi phát ra chánh khí mà rớt. Nguyên lai, sau khi hai chân nhảy lên, còn phải lưu giữ chân khí trên chân, người mới không rơi xuống."

Vì vậy, Tần Mộ Sở quyết định thử lại một lần. Hắn vận hành chân khí đến huyệt Dũng Tuyền, lưu lại một ít chân khí, sau đó chân giẫm lên, người lại bay lên, đến thiên hoa bản, hắn nhẹ nhàng lấy tay đẩy, người liền chậm rãi rơi xuống.

Ngay khi Tần Mộ Sở hạ xuống, hắn đột nhiên phúc chí tâm linh, mạnh mẽ vận chân khí, song chưởng đè xuống, vận khởi "Phản khí", lập tức sinh ra lực đạo hướng ngược lên, tốc độ rơi càng giảm xuống, còn bay lên nửa thước, xoay chân rồi mới rơi xuống.

Tần Mộ Sở nhịn không được mừng như điên, hô lớn: "Ta thành công rồi! Ta thành công rồi!"

Cứ như vậy, Tần Mộ Sở quên ăn quên ngủ luyện khinh công. Mấy tháng sau, đương nhiên, hắn cũng không biết là qua mấy tháng, hắn có thể tại các loại động tác, thân hình tùy ý nhảy lên, trên thạch bích bóng loáng, hắn có thể tùy ý dừng tại một chỗ. Công lao chủ yếu là nhờ hắn vận dụng chân khí thuần thục.

Tần Mộ Sở bắt đầu học tập chưởng pháp. Chưởng pháp tên là "Lục liễu", cư nhiên cùng tên với gia trang, chỉ có ba chiêu, phân biệt là "Khinh phong bãi liễu", "Liễu lập hàn tuyết", "Mạn thiên liễu nhứ".

Tần Mộ Sở dựa vào độ vận dụng thuần thục của mình với chân khí và khinh công thân pháp, rất nhanh liền học xong ba chiêu chưởng pháp này. Đương nhiên, dù rất nhanh cũng mất mấy tháng.

Tần Mộ Sở học xong chưởng pháp, lại tu luyện kiếm pháp. ( độc giả: tên kiếm pháp có phải lại liên quan đến cây liễu không? Tác giả: ngươi thật sự là thông minh, đúng vậy. Độc giả: ngươi không thể đưa them điểm mới mẻ sao? Tác giả: công phu này là Lục Liễu trang chủ Hà Phong Dương sáng tạo, hắn từ cây liễu nhận được cảm hứng mà sáng tạo nên. Tên đương nhiên có liên quan đến liễu rồi. ) Kiếm pháp tên là "Phất liễu".

Phất Liễu kiếm pháp tổng cộng có bảy thức, phân biệt là: "Đình đình ngọc lập", "Liễu ảnh bà sa", "Thùy liễu ánh thủy", "Liễu chi phất diện", "Liễu diệp phân phi", "Nguyệt thượng liễu sao", "Kình phong vũ liễu".

Trong sách về Phất Liễu kiếm pháp nói: "Kiếm là binh khí đứng đầu, luyện kiếm trọng cầm kiếm, không thể khinh, không thể trọng, không thể hư, không thể thật ……"

Tần Mộ Sở lẩm bẩm: "Khó trách ta lúc trước xuất kiếm chơi đùa luôn cảm thấy không được tự nhiên. Nguyên lai cầm kiếm cũng có giảng giải tỉ mỉ như thế. Nếu dùng sức kiếm cầm, giống như đem nó nắm chặt, sử dụng liền sẽ cứng ngắc quá mức, nếu nhẹ nhàng cầm kiếm, gặp gió không chừng mất chuẩn tâm. 'Khinh tắc phiêu, thật tắc khẩn', nói thật đúng."

Luyện kiếm Tần Mộ Sở càng tốn thời gian dài, mà lúc này thạch thất cũng trở nên đen ám, nhưng Tần Mộ Sở không chút phát giác.

Sau khi hắn luyện thuần thục "Chưởng, kiếm, khinh công", hắn phát giác ba thứ có rất nhiều liên hệ, như chưởng pháp "Liễu lập hàn tuyết" và kiếm pháp "Đình đình ngọc lập", đó là thức mở đầu, lại là nhất chiêu thủ thức, đều là "Nhân tinh khí" hàm nhi bất phát, luyện đến chỗ tinh sâu sẽ làm người có cảm giác không thể nào xuống tay, lại như chưởng pháp "Mạn thiên liễu nhứ" và kiếm pháp "Liễu diệp phân phi", đều là chiêu thức chủ công, cần nhanh, độc, tầng xuất bất tận, hơn nữa hai chiêu đều phải phối hợp thân pháp "Liễu nhứ phiêu phi" mới có thể phát huy đến lâm li tẫn trí(2) …… Cho nên sau này, lúc hắn luyện chưởng pháp thì đột nhiên xuất nhất chiêu kiếm pháp, mà lúc luyện kiếm pháp cũng đột nhiên xuất nhất chiêu chưởng pháp. Tóm lại, hắn luyện tới mức tùy tâm sở chí, không chịu ước thúc của chưởng pháp hay kiếm pháp. Ngược lại xuất ra càng thấy uy lực.

Chỉ là khi hắn ngồi ở trên giường đá tu luyện vô danh thần công, trong bụng nhiệt khí càng hợp càng nhiều, chạy đến kỳ kinh bát mạch. Nơi nó chạy qua, kinh mạch giống như bị hỏa nướng qua, phi thường khó chịu, đồng thời cũng sinh ra phiền toái nhất làm hắn tay chân vô thố chính là ngọc kiếm của hắn thường sẽ không tự chủ được đứng dậy.

Gần đây, Tần Mộ Sở cũng không thể tu luyện chân khí bình thản giống như trước, thường thường lúc tu luyện cũng đều tâm tình xao động, hơn nữa còn có thể mang theo một ít huyễn tượng, phần lớn là lúc hắn ở bên ngoài lưu lãng, đặc biệt là đoạn bị người khi dễ. Gần đây nhất hắn thường xuyên nhìn thấy nữ hài cưỡi lên người hắn trên mặt tuyết, nàng vẻ mặt kiêu ngạo. Lúc này, trong lòng hắn liền như có thanh âm kêu gào: "Ta hận, ta hận, ta muốn báo thù, ta muốn báo thù ……" Sau đó mặt hắn cũng trở nên méo mó, trong mắt bắn ra quang mang tà ác. Bất quá, bộ dáng này cũng không tiếp tục được lâu, có thể là công dụng âm hàn chi khí của giường đá.

Có một lần, Lý bá đưa cơm đến vừa vặn nhìn thấy hắn phát tác bộ dạng ác bá này, sợ đến đánh rơi cả thức ăn. Nhưng Tần Mộ Sở vì đang ở khẩn yếu quan đầu nên cũng không phát hiện. Lý bá dọn dẹp thức ăn, đi mà như chạy. Từ đó, Lý bá liền sớm để Trương bá đưa cơm. Tần Mộ Sở còn kỳ quái Lý bá vì sao không đến đưa cơm.

Tần Mộ Sở vẫn cứ theo lẽ thường luyện công trong thạch thất, bởi vì vô danh thần công tâm pháp còn có lưỡng phúc đồ không luyện được, hắn nghĩ mình không hoàn thành chuyện sư phụ giao cho, liền cũng không nghĩ đi ra ngoài.

Một ngày, hắn lại luyện vô danh thần công. Nhiệt khí càng nhiều, lòng cũng càng phiền toái. Trong tâm trí lại tưởng tượng ra tiểu nữ hài kia, chỉ thấy tiểu nữ hài kia dụng hai tay kéo áo hắn, trong miệng hát: "Xú khất cái, không nhân ái, xú khất cái, không ai thải ……" Vì vậy hắn phi thường tức giận, trong lòng lại có một thanh âm gào thét: "Ghê tởm, ghê tởm! Ta muốn trả thù, ta muốn trả thù ……"

Lúc này, Tần Mộ Sở nghe được tiếng chuông sâu thẳm vang lên.

(1)Thiên hoa bản: trần nhà
(2)Phi thường thấu triệt

Share

& Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © Tài Liệu khối C™ is a registered trademark.

Designed by Templateism. Hosted on Blogger Platform.