Chương 15: Liễu Hạ Vi

Mỹ nữ say rượu cảm thấy chóng mặt vô cùng, hôm nay nàng có phần hơi quá chén với đồng nghiệp, ai ngờ trên đường về dây vào lũ cốt đột này... thiệt là xui hết mức.

“Làm gì mà ồn ào quá vậy, nhanh cút mẹ chúng mày hết cho tao, không thì đừng trách.”

Long Hữu gầm lên, đây hoàn toàn là diễn trò, lúc này hắn phải tỏ ra phong phạm một cao nhân nhìn đời bằng nửa con mắt.

“Cứu... cứu tôi với.”

Vị mỹ nhân thấy vậy vội vàng chạy lại gần Long Hữu, tỏ vẻ cầu cứu hết sức thành khẩn. Long Hữu thấy người đẹp thèm thiếu điều muốn chảy cả nước dãi ra ngoài nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, thân người dong dỏng cao vẫn ngạo nghễ đứng đó làm cho người ta có cảm giác hết sức yên tâm.

“Có chuyện gì?”

Hắn nhíu mày nhìn cô gái hỏi, đây dĩ nhiên vẫn là diễn trò. Phải nói nếu hắn mà đi đóng phim thì nền điện ảnh Việt Nam có tương lai rồi, chỉ tiếc là...

“Bọn nó quấy rối tôi.”

Nàng chỉ tay về phía bọn côn đồ đang đứng ở đằng xa, gương mặt đỏ ửng vì chất cồn của nàng dưới ánh đèn đường ban đêm càng thêm vẻ mỹ lệ.

“Người anh em, biết điều thì đừng lo chuyện bao đồng, bọn này chỉ vui chơi chút thôi.”

Một tên trong bọn chúng có vẻ khá là chững chạc, tầm khoảng ba mươi, quần áo có phần khác biệt so với bọn choai choai xung quanh, hẳn là anh đại trong nhóm.

“Anh Đức, nói nhiều với nó làm gì, trực tiếp chém chết mẹ là xong.”

Một gã đầu nhuộm xanh nhuộm đỏ vẻ mặt hết sức háo thắng gầm lên, tuy là giọng gã như con vịt cồ nhưng phối với thân phận du đãng thì rất hợp.

Long Hữu bình sinh rất ghét loại người này, trước đây hắn cũng vì giết chết một tên như vậy mà phải vào tù hai năm. Không, chính xác là vào tù một năm rưỡi rồi được chuyển về trại cải tạo trẻ vị thành niên hết nửa năm.

Nhờ vào cơ duyên nên được Võ Thánh Hồng Quân chọn làm đệ tử, Long Hữu tuy giết người và lãnh án đến gần 20 năm nhưng sau này lại không bị truy tố, hồ sơ cũng được rửa sạch hoàn toàn nên không có tiền án tiền sự gì cả. Tuy vậy nhưng hắn vẫn bị nhà nước quản chế và theo dõi gắt gao, thử hỏi một Võ Thuật Gia cấp Cao Thủ trà trộn vào xã hội sẽ làm nên sóng gió như thế nào?

Điều đó không phải là các bộ trưởng không nghĩ đến nhưng áp lực từ phía Hồng Quân quá lớn nên họ cũng đành mắt nhắm mắt mở mà lờ đi, chỉ còn cách quản chế hờ mà thôi, điều kiện là Long Hữu phải đáp ứng gia nhập quân đội Nhân Dân Việt nam để làm Huấn Luyện Viên trong tương lai.

Thái độ của Long Hữu hết sức rõ ràng, hắn có thể vì tổ quốc mà cống hiến nhưng công pháp Long Cực Cửu Biến thì đừng hòng, đây là bùa giữ mạng duy nhất của hắn hiện nay. Trên thế giới này ngoại trừ Hồng Quân và hắn ra thì chẳng còn ai biết đến nó cả, khoan nói đến chuyện có dùng để giữ mạng hay không, nếu hắn dám để lộ ra thì Hồng Quân lão khựa đó nhất định sẽ là người giết hắn trước tiên.

“Hừ!”

Long Hữu lạnh lùng tiến về phía cái ghế đá gần đó, dùng năm đầu ngón tay đâm lủng bề mặt cứng rắn bằng xi măng, nhẹ nhàng nâng vật gần 100kg đó lên bằng một tay trước ánh mắt như muốn rớt ra ngoài của đám côn đồ và người đẹp.

“Vù!”

Đám côn đồ thấy chiếc ghế đá bay về phía mình thì vội vàng tránh né như chạy giặc.

“Đừng để tao gặp lại tụi mày một lần nữa, đặc biệt là mày đó.”

Long Hữu còn chỉ đích danh tên tóc đỏ lúc nãy làm hắn sợ đến vãi đái, nghe thế cả đám liền ngoan ngoãn bỏ đi thật nhanh, so ra với cường giả cấp cao khi thi triển khinh công còn muốn nhanh hơn vài phần. Cả chục chiếc xe gắn máy mà ngay cả nẹt ga một cái cũng không dám, bởi tụi nó rất sợ nếu làm cái tên biến thái kia điên lên chẳng may lại có một cái ghế đá nữa bay đến thì đỡ đường nào?

“Cám... cám ơn anh.”

“Cô cũng thật là, đêm hôm thế này sao lại ở ngoài đường.”

Cô nàng xấu hổ chỉ biết cúi gằm mặt xuống chìa tay ra ngượng ngùng lí nhí với hắn: “Liễu Hạ Vi, rất vui được biết anh.”

Share

& Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © Tài Liệu khối C™ is a registered trademark.

Designed by Templateism. Hosted on Blogger Platform.