Ưng Bác Không biểu tình hưng phấn khó có thể dấu được, đối thủ của lão sử dụng Quy Công, một trong những hệ quyền pháp đã bị thất truyền của Vạn Thú Tông, khớp với Ưng Trảo Công của lão chính là thiên địch trời sinh.
Long Hữu áp dụng Quy Công là bởi Ưng Trảo Công của đối phương quá mức quỷ dị, dù hắn chưa thấy qua thực lực chân chính của Ưng Bác Không nhưng từ khí thế cũng có thể đoán được đại khái là cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, chỉ còn cách cấp Vương Giả một chút nữa thôi.
Long Hữu tuy đạt đến cảnh giới Cao Thủ đỉnh phong nhưng khí lực thì ngay cả Tiên Thiên bình thường cũng khó có thể bì được, đã vậy công pháp Long Cực Cửu Biến tùy thời cũng có thể cho phép hắn bạo phát lực lượng khủng bố, chỉ cần nhắm đúng thời cơ thì một kích tất sát là chuyện trong tầm tay.
May mà Ưng Bác Không vẫn còn đang dừng ở Tiên Thiên cảnh, nếu gã thật sự đạt đến cấp Vương Giả thì cho Long Hữu mười cái mạng hắn cũng không dám đánh. Bớt đùa đi, cảnh giới Vương Giả ngoại trừ biên độ thân thể gấp mười lần Tiên Thiên cảnh ra còn kèm theo cả Bá Khí uy áp vô cùng, xưa nay ngoại trừ Chân Mệnh Thiên Tử ra cũng chỉ có cao thủ cấp Vương Giả trở lên mới có thể sở hữu thôi.
Ưng Bác Không phóng tới, vẻ mặt của lão thoáng có chút tiếu ý, tiên hạ thủ vi cường. Nhưng Long Hữu lại chẳng có chút phản ứng nào, khi trảo của Ưng Bác Không vừa chạm đến vai thì lặp tức chỗ xương vai đó của hắn liền bật lên đẩy ngọn trảo đó về.
Long Hữu toàn thân bạo phát, quyền đầu nhắm về phía ngực của Ưng Bác Không đấm thẳng, lực lượng đó phỏng chừng phải hơn 500kg. Nhưng lão ưng già kia cũng không chịu kém, khẽ lách người rồi lại tiếp tục vung trảo cào tới, nhất thời khiến chiếc áo sơ mi của Long Hữu rách tan nát.
“F*ck!”
Long Hữu gầm nhẹ một tiếng, dứt khoát đạp ra một cước nhưng không trúng, thân pháp của Ưng Bác Không quá sức quỷ dị đi.
“Lão già, có phải ngươi luyện công pháp Ưng Hành Thiên Hạ hay không vậy?”
“Phải thì sao?” – Ưng Bác Không cười gian xảo.
“Mẹ kiếp, cái thứ đó thật là con mẹ nó hay ho, sao lại rơi vào tay ngươi?”
“Ngươi muốn sao?”
“Còn phải hỏi.”
“Vậy đánh cuộc đi, lấy công pháp tu luyện để làm vật trao đổi.”
Long Hữu xì khinh bỉ: “Con kẹc, nằm mơ à? Công pháp của ta là hàng khủng giá thật, Ưng Hành Thiên Hạ của ngươi tuy rất biến thái nhưng sao so được chứ.”
Suy nghĩ một chút hắn lại cười hỏi: “Nhất Bộ Đăng Thiên có được không?”
“Mẹ kiếp! Chỉ là công pháp loại ba mà cũng dám huênh hoang, thứ đó cho ta cũng chẳng thèm.”
Long Hữu hừ nhẹ một tiếng lại lao lên chặt xuống một đao xé gió, Ưng Bác Không nhẹ nhàng tránh đi tiện tay chộp tới một trảo. Long Hữu dùng một tay chống xuống đất bật lên tung ra một cước đẹp mắt giống như đang nhảy Break Dance… à không phải, là Capoeira.
Hai người cứ quần công đánh tới đánh lui hơn trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại. Long Hữu nhờ vào công pháp đặc biệt và sự ranh mãnh nên lúc nào cũng ở thế thượng phong, còn Ưng Bác Không dựa vào thân pháp quỷ dị và kinh nghiệm dày dặn nên tùy thời đều có thể phản kích.
Khán giả bên dưới ngồi xem không dám chớp mắt như sợ bỏ lỡ từng giây cao trào. Trần Diêm Vương dù ngoài mặt thâm trầm bình tĩnh nhưng trong lòng lại lo đến sốt cả vó. Tuy hắn biết Long Hữu rất biến thái nhưng dù gì đối phương cũng là võ sư có tiếng ở Thượng Hải, một nhân vật phong vân mấy chục năm nay há lại tùy ý cho người ta nắn bóp sao?
“Lão Ưng già, tăng thêm điều kiện đi, nếu ngươi thua thì phải giao Ưng Hành Thiên Hạ ra đây và làm người hầu cho ta.”
Lão hừ lạnh một tiếng: “Công pháp của ngươi đáng giá như vậy sao?”
Long Hữu cũng chẳng thèm biện luận, hắn chỉ cười nhạt, một tay xé nốt chiếc áo rách rưới để lộ ra thân hình hoàn mỹ đến cực phẩm. Vóc người Long Hữu tính ra cũng ngang với một người trưởng thành, cơ thịt săn chắc, bụng đủ sáu múi, ngực vai lưng đều có đường nét rõ ràng, ngay cả vùng bên hông cũng không hề thiếu sót.
“Đẹp quá...”
Trần An Tâm trông thấy thân hình cường tráng đẹp mê người của Long Hữu mà bất giác thốt lên một câu thất thố, bị cha mình bắt gặp nàng bỗng thẹn thùng mà đỏ cả mặt mũi. Lão Diêm Vương cũng giật mình không thôi, đứa con gái bạo lực của hắn mà cũng có bộ mặt thiếu nữ như vậy sao?
Long Hữu gừ nhẹ một tiếng, hít sâu một hơi nhất thời làm cơ bắp toàn thân phồng lên trông thấy. Chỉ trong chớp mắt, thân hình của Long Hữu đã biến thành một phiên bản của siêu sao điện ảnh Arnold, cơ bắp cuồng cuộn nhìn vô cùng dọa người.
Ưng Bác Không thấy vậy mừng như bắt được vàng liền vội vàng đồng ý: “Được! Nếu ta thua thì tùy ngươi xử trí.”
Nhưng sau đó lão lại đột nhiên cảm thấy hối hận, đối phương đã tự tin đem thứ đó ra đổi như vậy thì hẳn phải còn vài con bài tẩy chưa lật. Khoan nói đến việc đó đi, nhưng vấn đề bây giờ là tên nhóc này đột nhiên phình to ra, cho dù bơm bằng hơi cũng không nhanh đến thế a.
Nhưng còn chưa để lão kịp thông suốt thì đã thấy thân hình khủng bố như quả núi của đối phương áp sát đến gần, Ưng Bác Không cảm thấy thật khó tin, thân thể to ra mà tốc độ lại còn nhanh hơn lúc trước, đây là đạo lý gì?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét