Chương 21: Phách Không Vô Ảnh

Lại nói về Tần Thanh, nàng hiện đang ở nhà ngoại cùng với cha mẹ mình. Trương Vân mẹ của nàng nhìn vẻ mặt ủy khuất của con gái cũng đủ hiểu nỗi niềm trong lòng thiếu nữ mới lớn.

“Thanh à, lỡ hẹn có một bữa thôi mà cần gì phải buồn bực như vậy.”

“Tại ba mẹ hết đó, lỡ ảnh giận con thì...”

Trương Vân cười duyên dáng: “Mẹ coi tướng thằng đó không phải hạng con trai như vậy đâu, đừng có lo.”

Nghe vậy Tần Thanh mới chịu dẹp đi cái bộ mặt đưa đám của mình, nhưng trong thâm tâm nàng lại đang tính toán khi về làm sao đền bù cho cái tên kia đây.

...

Một quyền mang theo lực lượng tệ lắm cũng phải gần 800kg, Ưng Bác Không càng không dám trực diện chống chọi nên chỉ đành tránh sang một bên. Long Hữu tức khắc biến chiên, toàn thân bùng phát xoay sang đá ra một cước uy lực vô cùng. Trảo của Ưng Bác Không kinh hoàng chộp lấy nhưng lại bị lực lượng chấn cho bay ra xa.

“Lão Ưng ngươi biết điều thì chịu thua sớm đi, miễn cho phải chịu thương tích mà hao tổn tu vi.”

“Hừ, có chút bản sự mà cũng đã vênh mặt lên, chờ lão phu thu thập.”

Ưng Bác Không dùng thân pháp quỷ dị của mình thoắt cái đã đến bên cạnh Long Hữu, nhưng lần này lại không dùng trảo mà chấp bốn ngón tay lại thành mũi đao đâm đến. Nhưng gã vừa chạm vào thân thể của Long Hữu thì cảm thấy mục tiêu cứng như thép phản chấn lại một lực đạo không nhỏ.

Long Hữu đột nhiên thở ra một ngụm trọc khí, thân thể lặp tức thu nhỏ lại như lúc đầu, vùng trung lộ giữa ngực của Ưng Bác Không lúc này đang vô cùng trống trải, Long Hữu gầm nhẹ một tiếng vung quyền đấm liên tục khiến cho lão phải hộc ra một ngụm máu tươi.

Cũng không để lão ta kịp hồi phục, hắn lại tiếp tục sấn đến, lần này là một trỏ đầy uy lực, sợ rằng ngay cả thép nguyên cũng có thể dễ dàng bị hắn chấn cho móp méo. Thế nhưng Ưng Bác Không may mắn vẫn còn chút tỉnh táo, gã lật người đạp ra một cước đá cho Long Hữu bay ra xa, suýt nữa phải rơi xuống võ đài. Tuy không có quy định là rớt xuống thì sẽ thua nhưng Võ Thuật Gia lại rất trọng danh dự, nếu giữa bàn dân thiên hạ mà bị người ta đạp cho rớt xuống thì chiến ý cơ hồ cũng sẽ giảm sút ít nhiều.

Long Hữu bật dậy, đối diện với Ưng Bác Không, hắn khạc ra một ngụm máu đen cười quái dị: “Lão Ưng ngươi may mắn thật, thiếu chút nữa là ta thắng rồi.”

“Mẹ kiếp! Tên tiểu tử ngươi dám đốt cháy nội lực để cường hóa thân thể.”

“Giờ mới nhận ra sao?”

“Ngu xuẩn, làm như vậy sẽ rất tổn hại đến thân thể, sau này muốn tiến bộ cũng rất khó.”

“Đã nói là công pháp của ta rất đặc biệt, ngươi khỏi phải lo, có hứng thú thì nhào lên kiếm ăn, nếu thắng thì nó là của ngươi.”

Ưng Bác Không hừ lạnh, lần này lão rất cẩn thận không dám áp sát Long Hữu nữa mà yêu cầu người bên mình chuẩn bị cho một thanh đại đao thật lớn. Động tác múa đao của Ưng Bác Không mang theo tiếng gió phần phật làm cho người ta thấy phải lạnh gáy, ngay cả Long Hữu cũng thầm than khổ, xem ra lão ta muốn chơi thật rồi.

“Lão Trần, chuẩn bị cho tôi hai thanh mã tấu.”

Trần Diêm Vương bừng tỉnh, hắn vội bảo tiểu đệ đi lấy hai cây mã tấu tới. Mã tấu là tiếng lóng của dân giang hồ hay dùng để gọi những thanh khảm đao. Loại khảm đao này dài không quá một mét, sắc bén hết một cạnh bên, chuôi đao được quấn bởi vải bố, nặng chưa quá hai kg nên rất vừa tay.

Hai thanh mã tấu mà Trần Diêm Vương cấp cho Long Hữu chính là vũ khí mà lão thích xài nhất, có thể dùng hai chữ “cực phẩm” để so sánh. Rất hoa lệ, rất chắc chắn, rất sắc bén, rất… con mẹ nó trâu bò. Chuôi đao được bọc bởi gỗ trầm hương, một thanh điêu hình rồng, một thanh khắc hình phượng.

Trần Diêm Vương vẫn hay thích lôi nó ra để tự sướng một mình.

(E hèm! Anh em đừng nghĩ bậy, không phải là “thẩm du” đâu, lâu lâu lấy ra ngắm ấy mà.)

Share

& Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © Tài Liệu khối C™ is a registered trademark.

Designed by Templateism. Hosted on Blogger Platform.