Chương 27: Trương Thanh Sơn

Lễ Giáng Sinh tuy là từ ngoại quốc du nhập vào Việt Nam nhưng dần dà mọi người cũng đã đều thích ứng với nó, đặc biệt là họ rất thích cái không khí ấm áp đông vui những ngày rét lạnh, mặc dù ở miền nam chỉ có hai mùa khô và mưa thôi.

Gia đình Tần Thanh là người đạo Công Giáo, thế cho nên Long Hữu chỉ còn cách chờ nàng đi lễ về rồi mới cùng nhau dạo phố được.

Đường phố tấp nập, hắn ngạo thế rong chơi hết sức thong dong, một thân công phu của hắn cho dùng chạy thật nhanh cũng chẳng đụng ai chứ đừng nói đến việc tản bộ thế này.

“Ông già Noel? Sao mình lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ?”

Nói thêm một chút, Long Hữu là cô nhi, lúc nhỏ hắn sống ở cô nhi viện, mãi đến khi 10 tuổi mới được một lão già nhận nuôi.

Năm hắn 17 tuổi, cha nuôi hắn chẳng hiểu sao lại qua đời, để lại cho hắn một số tiền không nhỏ. Long Hữu suy sụp, hắn lao đầu vào cờ bạc và rượu chè, sau đó trong một lần đánh nhau rồi lỡ tay giết người mới bị bắt vào tù.

Trong đầu Long Hữu chỉ còn lại mớ kí ức từ khi mười tuổi cho đến nay, khoảng thời gian trước đó với hắn hoàn toàn chỉ là một vùng tư liệu trắng xóa.

Quyết định không thèm để ý đến nữa, hắn tùy tiện ngồi xuống một quán cafe ven đường cạnh nhà thờ Đức Bà, kêu một li đá đen, hung hăng rít một điếu thuốc chậm rãi tận hưởng cái khoảnh khắc đê mê.

Cuộc sống thật như thần tiên.

Đột nhiên hắn nghe được giọng nói quen thuộc từ đâu truyền đến, phạm vi trong vòng 50m hắn đều có thể nắm rõ trong lòng bàn tay. Rốt cuộc là ai?

Khi Long Hữu còn đang mãi ngẩn ngơ thì từ xa đã đi đến một nhóm người, 3 nam 2 nữ, một người trong số đó chính là cô nàng xui xẻo Liễu Hạ Vi mà hắn đã từng xảo ngộ lúc trước.

Chẳng biết là vô tình hay sao mà họ lại ngồi một bàn đối diện với hắn, vừa ngồi xuống Liễu Hạ Vi đã có cảm giác người phía trước khá là quen mắt.

“Xin lỗi, cậu là...?”

“Chị quên tôi rồi sao?” – Long Hữu cười cười.

Hạ Vi nghĩ lại một lúc thì cảm giác thấy nụ cười xấu xa đó sao quen quá, đột nhiên nàng bừng tỉnh, ai có thể quên chứ thằng nhóc đó sao nàng quên được.

“Là cậu? Sang đây ngồi nào.”

Long Hữu cười cười, hắn thong thả nhấc tách cafe sang ngồi cùng họ. Hạ Vi giới thiệu bạn của nàng với hắn. Lần lượt là Hải, Tuấn, Sơn và Phượng.

Trần Nam Hải là một thanh niên khoảng chừng 25-26, diện mạo khá là tuấn tú, nước da trắng có phần hơi nữ tính một chút nhưng giọng nói của y lại thập phần đàn ông.

Phan Minh Tuấn sở hữu một vóc người mập mạp, người này có hàng râu kẽm lại thêm cặp mắt hí nên trông hắn có vẻ rất thân thiện và hiền hậu.

Trương Thanh Sơn... người này tướng mạo khá lớn tuổi, xem ra cũng không hẳn là bạn cùng lứa với Hạ Vi.

Ngọc Phượng tuy không dám nói là xinh đẹp nhưng cũng rất dễ nhìn, vóc dáng đẩy đà dụ hoặc, thoạt trông rất thành thục. Tuy nhiên vẫn chưa thể so với Hạ Vi khi hai người đứng cùng một chỗ.

“Giới thiệu một chút, cậu em này tên Hữu.”

“Chào mọi người.”

Hạ Vi cười quyến rũ: “Đừng coi thường hắn, trông hiền lành vậy chứ khỏe kinh. Bữa hắn vác cả cái ghế đá lên ném người ta đó nha.” - Động tác yêu mị của nàng làm Hải và Tuấn đờ đẫn cả mặt ra trông ngu vô cùng... rõ là dại gái.

Long Hữu trong lòng cũng bị đả kích trầm trọng, sức quyến rũ của hồ ly tính này khó mà tính theo lẽ thường được. Cho dù Tần Thanh có cởi hết đồ ra cũng chỉ ở mức giằng co, thua kém tuổi tác cùng lịch duyệt làm cho họ chẳng thể nào xếp cùng một đẳng cấp được.

Giật mình... Long Hữu phác giác có gì đó không đúng.

Nhìn qua là biết Liễu Hạ Vi vẫn còn là con gái, nhưng nàng lại sở hữu loại khí chất cao quý phong tình như một thiếu phụ từng trải thì quả thật hơi vô lý.

Còn người đàn ông tên Trương Thanh Sơn kia nữa, mang danh là bạn bè trong nhóm nhưng từ đầu đến giờ lại chẳng nói được câu nào, khí chất trầm ổn của gã làm Long Hữu có phần cảnh giác, lại trùng hợp một chuyện là lúc Hạ Vi vô ý quyến rũ thì ngay cả hắn cũng phải có chút thất thần vậy thử hỏi làm sao người đàn ông này lại có thể bình tĩnh như thế được?

“Chị cứ đùa, lúc ấy em chỉ vác cái chậu hoa ném người ta thôi, rõ ràng là chị say rồi nhớ lộn đấy thôi.” – Hắn cười cười rồi lại nhìn về phía Trương Thanh Sơn: “Bác đây là...”

“Quên nói cho cậu biết, bác Sơn là anh họ của mẹ chị mới từ quê lên chơi.”

Thì ra là bác của nàng, khó trách sao người ta lại không bị quyến rũ, nếu mà để ý đến thì mới là có vấn đề đó. Nhưng chẳng hiểu sao Long Hữu vẫn có chút cảnh giác với người đàn ông này. Trương Thanh Sơn, họ Trương?

“Xin hỏi bác quê ở...”

“Bình Định.”

“Bình Định? Là họ Trương Bình Định Gia?” – Long Hữu kích động kêu lên, hắn gấp đến nỗi xém làm đổ cả li cafe ra ngoài.

“Cậu cũng biết họ Trương chúng tôi?”

Cuối cùng thì Trương Thanh Sơn cũng có chút hứng thú để trò chuyện. Gã hôm nay căn bản cũng chỉ là bị cô cháu gái yêu-quí này lôi đi uống cafe chứ thực ra thì cũng chẳng nguyện ý cho lắm.

Bình Định Gia, hay dân gian còn gọi là võ Bình Định. Khởi nguyên từ khoảng vài trăm năm trước, tổ sư của nó chính là tướng quân Trần Đại Chí của Thanh triều Trung Hoa, do bị thời thế bức ép nên một đường xuôi nam, định cư ở đất Bình Định.

Tại đây, ông đã nghiên cứu và học hỏi từ các môn võ Tây Sơn cùng đại tướng Võ Văn Dũng nhà Tây Sơn. Phối hợp với sở học võ thuật Trung Hoa như Thiếu Lâm Tự, Hồng Gia quyền… tích hợp sở trường, lược bớt sở đoản của hai dòng võ, sáng tạo và hoàn thiện các bí quyết luyện tập và chiến đấu, đúc kết tinh hoa thành tâm pháp võ công rồi truyền lại cho người thân trong gia đình.

Chữ “Gia” trong Bình Định Gia chính là xuất phát từ Hồng Gia Quyền.

Tôn chỉ của Bình Định Gia chính là “Võ Đạo vị nhân sinh – Võ Công khai trí tuệ”. Người luyện nó cần phải hiểu chữ “Võ” và cả đời thờ chữ “Võ”.

Đặc trưng của Bình Định Gia chính là ở Tấn Pháp và cùi chỏ, Bình Định môn đồ (đệ tử nhập thất) từ trung đẳng trở lên chuyên luyện 5 loại hình quyền lần lượt là: Hầu, Hạc, Hổ, Hùng, Xà. Nghe đồn rằng Bình Định Gia còn có một loại đao pháp chuyên lấy thủ đao (đao tay) phát lực gọi là Long Hoa Đao Pháp, lấy lực phá xảo tinh tế vô cùng.

“Có nghe qua…”

“Không tệ, từ đầu tôi đã nhìn không thấu cậu rồi. Chúng ta mật đàm (nói chuyện riêng) một chút.” – Trương Thanh Sơn cười nhẹ rồi chuyển sang nói bằng tiếng Pháp.

Long Hữu tuy cũng biết một chút Pháp ngữ nhưng rất khó để theo kịp, miễn cưỡng cũng chỉ có thể giao tiếp. Nhóm người Hạ Vi thì chỉ còn biết trố mắt ra mà nhìn hai người bọn họ

Từ cuộc nói chuyện, Long Hữu cũng đã nhận biết được họ Trương ở Bình Định trâu bò đến cỡ nào. Ông tổ dòng họ này chính là Trương Đức Thường xứ Thanh Hà, cũng chính là cao thủ cảnh giới Vương Giả suốt mấy trăm năm trở lại đây. Người này một thân công phu quỷ khốc thần sầu, đã từng một mình độc chiến 80 cao thủ của một phái, mà hầu hết những người này yếu nhất cũng đã là cảnh giới Tông Sư.

Họ Trương Bình Định Gia nhất mạch truyền công, đến Trương Thanh Sơn đã là đời thứ 12.

Đột nhiên điện thoại của Long Hữu reo lên, hắn thoáng qua thì thấy Tần Thanh gọi.

“Bạn gái em gọi, gặp lại mọi người sau nhé.”

Hạ Vi cười châm chọc: “Cậu mà cũng có bạn gái? Vậy có xinh đẹp bằng chị không?”

Trương Thanh Sơn đột nhiên trầm lại, lạnh giọng nói: “Hữu này! Tôi biết chút thuật bói toán, thấy cậu ấn đường xám đen nói không chừng đêm nay gặp vận hạn.”

Giật mình, Long Hữu không dám hoài nghi. Trực giác của Võ Giả thường thì vô cùng chính xác.

Long Hữu chuyển sang dùng tiếng Pháp nói: “Dạo này có vài thế lực đang để ý đến tôi, nếu ông có hứng thú thì cùng đi, dù sao thì đêm nay cũng không tránh được.”

“Chốc nữa phải kể hết cho tôi nghe.”

Trước khi rời khỏi đó gã cũng chỉ nhắn lại với Hạ Vi một tiếng rồi cùng Long Hữu sóng vai ra ngoài.

Đêm nay là một đêm không bình yên.

Share

& Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © Tài Liệu khối C™ is a registered trademark.

Designed by Templateism. Hosted on Blogger Platform.