“Đây là nhà anh?”
Nhìn căn phòng cho thuê số 315, tuy có phần hơi nhỏ nhưng nội thất thì thật sự rất tốt. Tần Thanh có chút ghen tị với cuộc sống tự do tự tại của hắn.
“Phải! Căn phòng này thuê chỉ 500 nghìn một tháng thôi, thật sự rất rẻ.”
“Chỉ 500 nghìn, sao rẻ vậy?”
“Nghe nói trước đây phòng này từng có người chết.”
“...”
Nhìn Tần Thanh vẻ mặt tái nhợt, Long Hữu có chút buồn cười, thì ra cô nàng này nhát như vậy.
“Em ngồi đi, anh có chuyện muốn nói.”
Long Hữu đem một hộp màu đen ra trước mặt nàng, mở ra, bên trong là hai khẩu K-54 mới tinh.
“Nó là của em.”
Tần Thanh ngây ngốc gần nửa ngày, nàng không hiểu hắn đang có ý gì?
“Anh hỏi em một lần nữa, em có muốn bước ra Thế Giới không?”
“Dĩ nhiên là...”
“Hãy nghĩ cho kỹ, anh không đảm bảo là sẽ bảo vệ em cả đời được, Thế Giới chính là một mặt khác của xã hội này, nó thậm chí còn đen hơn hắc đạo nữa. Ở đấy, cường giả vi tôn, người ăn thịt người.”
Tần Thanh ngây ngốc ngồi đấy, hết nhìn Long Hữu rồi lại quay sang nhìn hai khẩu K-54 trên bàn. Trong lòng nàng lúc này đang đấu tranh hết sức dữ dội. Theo hắn, nàng có một cuộc sống kích thích như mình mong muốn, bản thân nàng cũng chưa dám chắc là mình đã yêu hắn hay chưa nhưng nếu nàng đã quyết định theo đến cùng thì đời này của nàng đã phụ thuộc hoàn toàn vào hắn rồi.
Ở lại, nàng có một cuộc sống an lành, có một người mẹ hiền từ nấu ăn cực ngon, có một người cha lắm tiền hoàn toàn có thể đảm bảo cuộc sống sau này của nàng, thậm chí là nàng có thể tìm được một người đàn ông còn xuất sắc hơn hắn nhiều.
Đi hay ở lại...
Một giờ sau, Tần Thanh vẫn còn đang suy nghĩ, Long Hữu cũng không muốn can thiệp vào chuyện này, hắn chậm ra mở một quyển tạp chí võ thuật ra xem.
Đột nhiên...
“Em sẽ theo anh.”
“Chắc chứ?”
“Ông nội em là một lái buôn người Hoa, cuộc đời ông đã trải qua biết bao sóng gió mới có thể định cư ở cái đất Sài Gòn này. Cha em cũng chỉ là một thương nhân bình thường, mẹ em cũng vậy... nhưng em thì không. Chúa đã mang anh đến với em cũng chính là đã cho em một cơ hội, em quyết không bỏ lỡ.”
“Xem ra anh đã quyết định đúng.” - Nói rồi hắn kéo nàng vào trong lòng, khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp ấy.
Thấy Tần Thanh có vẻ khó hiểu, Long Hữu đem chuyện ngày hôm qua nói ra một lượt, đến đoạn hắn lại đem cả công pháp Ưng Hành Thiên Hạ ra cho nàng xem. Thứ này bên ngoài thị trường có giá trên trời, ngay cả Ưng Bác Không cũng chỉ mới học được 5 tầng đầu tiên từ Diệp Mộc đại sư, còn hai tầng cuối thì đã thất truyền hơn trăm năm nay rồi.
“Chuyện hôm qua... em xin lỗi.”
Tần Thanh đang lo không biết phải bù cho hắn thế nào thì lại nghĩ đến việc hắn đã vì tìm kiếm công pháp cho mình mà phải đánh nhau với người ta, tức thì nàng có cảm giác ấm áp trong lòng, cái cảm giác được người khác quan tâm thật là hạnh phúc.
“Cái này phải đền cho anh mới được.”
Vẻ mặt Tần Thanh dần ửng hồng, nàg chậm rãi kê đôi môi chúm chím hôn lên má hắn. Nhưng Long Hữu thì lại không thỏa mãn chút nào, hắn mạnh bạo quay sang cưỡng hôn nàng, đầu lưỡi nhanh chóng được đưa sang trận địa đối phương mà càn quét, rất nhanh phòng tuyến cuối cùng của Tần Thanh đã tan rã, hàm răng trắng tinh cuối cùng cũng phải chịu thua mà mở ra nhường đường cho đối phương hung hăng xông vào.
Sau đó cả hai cùng phối hợp với nhau.
Không biết đã trải qua bao lâu cơn triền miên mới chấm dứt, Tần Thanh bối rối như một con mèo nhỏ nép vào lồng ngực Long Hữu, nàng đang hồi tưởng lại những phút giây đam mê ban nãy, cái cảm giác đó sao thích quá cơ. Chẳng lẽ đây chính là món “cháo lưỡi” mà lũ bạn của nàng vẫn hay đem ra bàn tán đó sao?
Long Hữu bỗng chốc lại trở nên nghiêm túc, hắn nói: “Công pháp trong thiên hạ trải qua trăm nghìn năm phát triển, lấy tâm căn của Đạo Gia làm chuẩn phân thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng... bốn cấp bậc.”
“Nhất Bộ Đăng Thiên của lão Kim chính là Hoàng giai công pháp, còn Ưng Hành Thiên Hạ lại chính là Địa giai, không cần giải thích em cũng biết là nên chọn cái nào chứ gì.”
“Tất cả đều nghe theo anh đi. Nhưng nói cho cùng thì em luyện Teakwondo cũng đã hơn 10 năm, không có thành tựu nhưng ít nhiều gì cũng có chút hỏa hầu, còn súng ống thì...”
Long Hữu cười: “Thực ra thì giới Võ Thuật Gia cũng không có nhiều loại công pháp thích hợp cho nữ lưu, đa phần cũng vì mấy cái truyền thống cổ hủ ‘truyền nội bất truyền ngoại’ mà ra cả.”
“Nữ tử trong thiên hạ thành danh phần lớn đều nhờ vào vũ khí hoặc ngoại vật. Để đào tạo ra một nữ cao thủ cần rất nhiều tiền bạc, thời gian và dược liệu. Đương nhiên dưới tình huống có sẵn công pháp thích hợp thì mọi việc đều tốt đẹp.”
“Em biết đấy, một người con gái nếu miễn cưỡng bản thân tu luyện những loại công pháp dành cho nam nhân thì hậu quả sẽ khá là nghiêm trọng. Khí lực của nữ nhi không lớn, đã vậy gân cốt cùng kinh mạch trời sinh đều khác biệt với nam giới nên khó khăn trong quá trình luyện tập là điều tất nhiên, đã vậy đôi khi họ còn phải hi sinh nhan sắc của mình nữa kìa.”
Uống một ngụm nước, hắn lại tiếp: “Ưng Hành Thiên Hạ cũng không hẳn là công pháp chính tông, nói nó là một loại thân pháp cũng không sai. Người luyện tập môn này đầu tiên chính là cần tích súc nội công ở đan điền, sau đó mới dùng nó để nới rộng kinh mạch ở hai chân. Sau đó khi mỗi lần thi triển đều phải vận dụng nội lực mới có thể sử dụng.”
“Nếu nói Nhất Bộ Đăng Thiên chủ tu ngoại công, dùng việc ma luyện để cường hóa đôi chân thì Ưng Hành Thiên Hạ chính là phương pháp kích thích các tế bào chân phát huy đến cực hạn. Sẵn tiện nói luôn, nếu em muốn đôi chân ngà ngọc của mình giống lão Kim thì hãy tu luyện Nhất Bộ Đăng Thiên đi, anh không cản, quyền quyết định là ở em.”
Nghĩ tới đôi chân gân guốc đầy lực lượng của Kim sư phụ, Tần Thanh có chút hít thở không thông. Là con gái ai chẳng muốn mình đẹp, dù tập võ lâu năm nhưng do bảo dưỡng tốt nên thân hình Tần Thanh lại như chẳng chút tì vết, đặc biệt là đôi chân dài trắng nuột của nàng, nếu bắt nàng vì võ công mà hi sinh nhan sắc thì đừng hòng.
“Không! Em nghe anh, cái Ưng gì đó em sẽ luyện.”
“Ha ha, anh đoán không sai mà, nói cho cùng thì anh cũng không muốn chân em to ra chút nào.”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét