“Súng? Mày muốn súng làm gì?”
Trần Diêm Vương nghe Long Hữu cần súng thì trực tiếp nhảy dựng lên, ngay cả râu cũng vểnh ngược làm ra bộ dáng rất giống trong phim hoạt hình, thậm chí Long Hữu còn hoài nghi chẳng lẽ thằng cha này có Dị Năng hệ Điện trong thân? Cái động tác khó như vậy mà cũng làm được sao?
“Để huấn luyện đặc biệt cho một người.”
“Huấn luyện?”
Nghe đến hai chữ này Trần Can Đảm đặc biệt nhạy cảm, nhưng để hắn phải thất vọng rồi.
“Không phải dành cho mấy tay tinh anh các cậu.”
Hắn lại tiếp lời: “Là cho cô bạn gái của tôi.”
“Mày có bạn gái?” – Trần Diêm Vương một lần nữa thực hiện cái hành động khó khăn siêu cấp, vểnh ngược râu lên.
“Có gì lạ? Mẹ kiếp, tui đâu phải gay, đàn ông ai chẳng cần một người phụ nữ để giải tỏa tâm sinh lý chứ?”
Hắn lại tiếp: “Nàng năm nay tuy chỉ mới 17 tuổi, tuy vẫn chưa tính là trưởng thành nhưng thực sự không thích hợp để luyện lại từ đầu. Một người bình thường muốn trở thành cường giả không hẳn là chỉ có một cách, cũng như Công Pháp tu luyện chia thành nhiều loại khác nhau. Các người biết Andrew Leisalee chứ?”
“Andrew Leisalee?” – Không chỉ Trần Diêm Vương mà ngay cả An Tâm và Can Đảm đều nhíu mày nghi hoặc, cái tên này với họ có vẻ khá là xa lạ.
“Cô ta là con gái của Súng Thần Stephen Leisalee, trên Sát Thủ Bảng nàng bài danh thứ 7, biệt hiệu Hồng Phong (Pink Bee).”
“Chẳng lẽ mày muốn…”
“Súng Thần có thể tạo ra một Hồng Phong thì sao Long Hữu này lại không có khả năng. Hừ! Công pháp Ưng Hành Thiên Hạ chính là một lợi thế to lớn.”
“Nói đi nói lại cũng vì mày muốn gầy dựng thế lực thôi phải không?”
Trần Diêm Vương như bừng tỉnh, gã cười sảng khoái một cái rồi gọi người đem lên vài khẩu súng.
“Đây là hai khẩu K-54, chuyến hàng sau từ Malaysia về anh sẽ đặt thêm một phần cho mày.”
“Em cũng không thích mắc nợ nhưng hiện tại thời buổi kinh tế khó khăn, nên em đang rất kẹt tiền. Vậy đi, chỉ cần anh muốn, em sẽ giết cho anh một người.”
Long Hữu cuồng ngạo, nhưng hắn thực quả có vốn để kiêu căng. Vả lại hắn vừa đột phá Tiên Thiên cảnh, nhưng nếu muốn nắm chắc loại lực lượng mới này thì cũng cần phải ma luyện một chút.
“Cái đó thì không cần, nhưng một thời gian nữa anh có chút chuyện phải sang Mỹ một chuyến, nếu chú không bận gì thì đi cùng với anh, cứ coi như đi du lịch vậy.”
“Không thành vấn đề.”
…
Nhìn tấm lưng dài rộng của Long Hữu dần khuất xa tầm mắt, trong lòng Trần An Tâm thấm tháp chút tư vị khác thường. Hắn đã có bạn gái? Ta phải làm sao...?
Trần An Tâm là một cô gái cao ngạo, nàng tuy có hơi bạo lực nhưng nội tâm thì vẫn mềm yếu như bao thiếu nữ khác mà thôi. Mẹ An Tâm mất ngay khi vừa sinh ra nàng, thế nên Trần Diêm Vương càng hết sức yêu thương, ví nàng như một tiểu công chúa cũng không sai biệt mấy.
Đây là lần đầu tiên nàng động tâm với một người khác giới, nhưng xem ra ông trời vẫn đang muốn vui đùa với vận mệnh một phen.
...
Hôm sau, Long Hữu vẫn đến trường học như mọi ngày, chớp mắt đã gần hết một học kỳ, một năm học thoáng cái cũng sẽ qua rất nhanh.
Không cần đồng phục, chỉ với một cái quần Jean đen bụi bặm và chiếc áo sơ mi trắng tinh, miễn cưỡng cũng có thể tính là hợp cách vì trường hợp của hắn khá là đặc biệt, học sinh dự thính?
Ngắm nhìn những nữ sinh váy ngắn váy dài thướt tha trong buổi sớm mai, Long Hữu có cảm giác xuân tâm nhộn nhạo...
“Đố biết là ai!”
Một bàn đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh che lấy hai mắt hắn, Long Hữu ngay từ đầu đã phát hiện ra Tần Thanh ở cách đó hơn 10 mét phía sau nhưng vì không muốn làm nàng mất hứng nên cũng không đành lòng phác giác.
“Lan đúng không?”
“Cho đoán lại.” – Giọng nói Tần Thanh tuy rất dễ nghe nhưng có vẻ chua chua.
“Vậy là Mai rồi.”
Tần Thanh tức khí buông tay ra, vẻ mặt hờn dỗi nhìn hắn, phía sau cặp mắt kính dễ thương còn mang chút hơi sương.
“Anh ức hiếp tôi.”
“Hề hề, chỉ là đùa thôi, em cũng đừng nên tưởng thiệt chứ.”
“Lan là ai, Mai là con nào? Khai ra đi.”
Long Hữu thầm chảy mồ hôi, cô nàng này cũng hay ghen quá đi thôi, mang cả hủ giấm trong người không sợ ủ chết người ta à.
“Anh nào có dính líu đến cô nào ngoài em chứ, Tần đại mỹ nhân.”
“Cho anh mười cái gan cũng không dám.”
“Hôm nay trời thật đẹp... chi bằng...”
Tần Thanh nghe hắn lảm nhảm cũng có chút hiếu kỳ, bật hỏi lại: “Chi bằng sao?”
“Chi bằng chúng ta ‘cúp’ học đi.”
Nói rồi hắn ôm nàng vào lòng, một mạch phóng thẳng ra ngoài, các học sinh khác trong trường chỉ cảm thấy thoáng có một luồng gió thổi qua chứ không thấy ai cả, tốc độ như vậy hơi có chút biến thái rồi.
Tần Thanh được hắn ôm thì vẻ mặt lại càng trở nên bối rối ngượng ngùng, nhưng trong lòng thì lại thầm vui không ít. Người đàn ông này lúc nào cũng bá đạo như vậy cả.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét