“Tiên Thiên cảnh? Hóa ra lúc nãy ngươi đã đột phá.”
“...”
“Ta thua, công pháp sẽ giao cho ngươi, cái mạng này cũng là của ngươi.”
Ưng Bác Không chán nản thở dài, trong ánh mắt của lão chiến ý đã hoàn toàn sa sút. Thất bại không có gì đáng sợ, lão biết chứ, nhưng tâm của lão hiện không thể nào tĩnh nữa rồi.
“Cũng không cần thiết phải như vậy, thù hận nên giải không nên kết, giao công pháp là đủ rồi.”
Ưng Bác Không thần tình có vẻ phức tạp, cuối cùng hắn cũng đành thở dài một tiếng: “Được! Coi như ta thiếu ngươi một cái nhân tình, sau này nếu có chuyện cần hãy đến Thượng Hải tìm ta, Ưng Bác Không này nhất định sẽ không chối từ.”
Sau khi giao công pháp Ưng Hành Thiên Hạ ra, Ưng Bác Không cũng chỉ cáo từ một tiếng rồi tức tốc ra sân bay trở về Thượng Hải. Cuộc giao dịch giữa Trần Diêm Vương và người đại diện của Hắc Phong Bang cũng đã hoàn thành trong im lặng, còn về phần nội dung thì Long Hữu chẳng buồn để ý.
Vậy là đã hết một ngày, tới lui cũng đã gần 7h, Long Hữu muốn về nhưng Trần Diêm Vương lại tổ chức tiệc nên hắn đành ở lại. Có bữa ăn miễn phí ngu sao không hưởng, nói gì thì nói mình cũng đã bán mạng cho hắn cả buổi trưa rồi, không thu chút lợi thì quả là có lỗi với tất cả các tín đồ Lưu Manh Giáo trên toàn thế giới nha.
Đương lúc quá chén thì đột nhiên một chiến Hummer lao vào giữa sân làm mọi người giật hết cả mình, từ trên xe nhảy xuống một thanh niên cường tráng, mặt mũi vuông vức, bụng beo lưng gấu, mắt kiếm mày ngài trông rất có dáng dấp của đàn ông. Hắn là con trai lớn của Trần Diêm Vương, Trần Can Đảm.
“Xin lỗi ba, xe kẹt mãi tận Vũng Tàu nên về không kịp.” – Hắn cười hì hì nhìn ông già của mình.
“Thằng chó chết, mày muốn tao bán nhà rồi mới lết cái xác về đúng không?”
“Đừng nóng giận, hại cho sức khỏe.”
Trần Can Đảm cười cợt với cha hắn được một lúc mới phát hiện ra Long Hữu vẫn đang ngồi tỉ tê bên bàn. Tuy Long Hữu ăn uống rất khó coi nhưng từ cách gắp đũa và động tác thoăn thoắt như chớp giật, Can Đảm vẫn dễ dàng nhận ra đây là một tay hảo thủ.
“Đây là con trai lớn của anh, thằng Đảm, năm nay đã hơn 25 mà vẫn như con nít vậy, là tinh anh trong Quân Doanh đó.”
Nói về con trai mình, Trần Diêm Vương phảng phất như đang tự sướng cho mọi người thấy con tao đẻ ra là hàng khủng vậy. Long Hữu liếc mắt một cái rồi cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ Trần Can Đảm lại là cảnh giới Tông Sư, một thân lực lượng dồn nén trong từng khối cơ làm cho hắn có cảm giác người trước mắt chính là một trái tạc đạn.
“Chào anh.”
Long Hữu cũng khách sáo đánh giá một chút: “Không tồi, xem ra quân đội nước ta cũng có không ít cao thủ ha.”
“Cậu…”
Trần Diêm Vương kéo con mình một cái rồi kể lại mọi chuyện cho hắn nghe. Trần Can Đảm nghe đến tên Ưng Bác Không thì sợ đến vãi cả đái, người này mà còn không biết thì đừng xưng là Võ Thuật Gia nữa. Nhưng khi nghe đến đoạn Long Hữu đánh bại Ưng Bác Không thì hắn lại càng không dám tin…
Trần Can Đảm nhìn Long Hữu một cái thật kỹ càng rồi mới hít một hơi, nhẹ giọng thành thật: “Xin lỗi vị tiên sinh này, lúc nãy là tôi quá lỗ mãng rồi.”
Trần An Tâm ngồi nhàm chán kế bên nghe vậy thì sặc cả bia, nàng có chết cũng không dám nghĩ rằng thằng anh so với nàng càng bạo lực và hung dữ gấp mấy lần lại có bộ mặt đáng yêu như vậy a. Cái này cũng có thể tính là “cao nhân có cao nhân trị” đây.
“Cậu là con của anh Trực, tôi sẽ không làm khó, nhưng phải nhớ rằng nếu bản thân mình nhìn không thấu người nào thì chắc chắn chỉ có hai trường hợp. Một là người đó giỏi che dấu, hai là người đó thực lực hơn hẳn mình. Võ Thuật Gia chúng ta khác với những loại cường giả khác ở chỗ chúng ta phải có nhãn lực.”
Trần Can Đảm nghe vậy thì mắt sáng như sao, hắn biết lần này về nhà thật quả không uổng một chuyến này.
Trần Can Đảm cũng được liệt vào hàng ngũ tinh anh của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam đóng quân ở thủ đô Hà Nội, thế nhưng đợt tập huấn trước tết này lại được thu xếp tổ chức ở thành phố Hồ Chí Minh nên đa số tinh anh đều phải chịu cảnh đi xa, ngoại lệ chỉ một số người có gia đình ở trong nam thì tiện một đường về nhà, còn những người khác sau khi tập huấn thì lại phải vất vả một chuyến khứ hồi.
Trần Can Đảm đối với đợt tập huấn này có hứng thú phi thường mãnh liệt, bởi lúc trước cấp trên đã có nói qua Huấn Luyện Viên đợt này chính là một siêu cấp cao thủ. Nghỉ tết với hắn chẳng qua chỉ là quãng thời gian nhãn nhã dùng để đánh bài và ăn nhậu cùng thân nhân hoặc bạn bè thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt, đôi khi còn khá nhàm chán.
“Tiên sinh dạy rất phải, Đảm tôi xin ghi nhớ.”
“Đợt này có bao nhiêu người tham gia huấn luyện?”
Trần Can Đảm giật mình, chẳng lẽ người này là…
Nhưng hắn đã lặp tức hiểu ra, liền trả lời: “Tổng cộng 2000 người, đều là tinh anh trong Quân Doanh, bao gồm cả tôi.”
“Vậy sáng hôm đó qua chở tôi đi, phòng 315 khu cho thuê đường XY đó. Mẹ kiếp cái thằng cha Phúc mập, bảo ta đi mà không cho địa chỉ, mò đường có mà sang năm mới đến.”
Trần Can Đảm toát cả mồ hôi, Phúc mập, hình như là tên kị của Đại Tá Huỳnh Văn Phúc mà. Thằng cha đó nổi tiếng là tay súng cừ khôi trăm phát trăm trúng, duy chỉ tội là nhậu nhẹt quá độ nên bụng hơi to, nhưng trong Quân Doanh hễ ai mà dám gọi hắn là Phúc mập thì thường chỉ có một kết quả là… ngồi xà lim.
“Vâng, tôi nhất định sẽ đến đón ngài.”
“Làm gì mà phải tụ tập ngoài sân nói chuyện, vào nhà, vào nhà cả đi.”
Trần Diêm Vương lớn tiếng gọi mọi người vào trong, Long Hữu chẳng thèm khách khí trực tiếp đi vào, cứ như đây là nhà hắn vậy.
Trần An Tâm đối với mọi việc đều tỏ thái độ bàng quan nhưng đây là lần đầu tiên nàng lại có hứng thú với một người lạ như vậy, đây lại còn là một người khác giới nữa chứ.
Trần Can Đảm dĩ nhiên là cũng theo vào, có cơ hội học tập từ bậc cao thủ như vậy dại gì không tiếp thu, hắn có cảm giác rằng chỉ cần học được một chút từ người này thì bài danh cường bảng trong Quân Doanh nhất định sẽ có hạng của mình.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét