Chương 23: Phách Không Vô Ảnh 3

Trong vòng mười lăm phút một xe nước đá hơn trăm kg đã được chuyển đến gian phòng rộng rãi, nơi mà Long Hữu đang tọa thiền. Trần Diêm Vương cùng con gái đem thảo dược hắn cần vào trong sau đó đứng xem, tràng cảnh Võ Thuật Gia tấn cấp như thế này khá là hiếm thấy cho nên chẳng ai nguyện ý bỏ qua đâu.

Lúc này trong đan điền của Long Hữu quả cầu nhiệt khí nhỏ ấy đang dần xoay tít tỏa ra nhiệt lượng lớn vô cùng. Khác với việc tiến vào các tầng của công pháp, quả cầu nhiệt không phân ra thành những tia nhỏ đi khắp kinh mạch nữa mà sẽ súc tích năng lượng rồi bùng phát.

Có thể tưởng tượng như thế này, mỗi một cảnh giới đều chia làm ba tầng đó là: Tiền kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.

Khi Võ Thuật Gia ở giai đoạn tiền kỳ, quả cầu nhiệt khí trong đan điền phỏng chừng sẽ rất nhỏ. Nhưng khi hắn tiến đến giai đoạn trung kỳ thì quả cầu sẽ to ra rất nhiều, và khi đạt đến giai đoạn đỉnh phong thì cơ hồ có thể so với một trái trứng gà.

Trong lúc đột phá tấn cấp, quả cầu nhiệt đó sẽ hút sạch toàn bộ năng lượng trong thân thể rồi bùng nổ nhằm phá hủy toàn bộ chức năng của các tế bào và tái tổ hợp chúng một lần nữa, sau đó mới kích hoạt các chức năng mới của chúng và tu bổ các chức năng cũ.

Võ Thuật Gia vào thời điểm đó chính là lúc yếu ớt nhất.

Khác với việc tẩy tủy của các loại công pháp thường thấy. Tẩy tủy căn bản chỉ là bài tiết chất độc trong thân thể ra ngoài, làm cho kinh mạch và máu huyết cùng gân cốt trong thân thể càng thêm tinh thuần thôi. Nhưng tấn cấp đồng nghĩa với việc thoát thai hoán cốt, hệt như được tái sinh một lần nữa vậy.

Đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Mỗi một tầng của công pháp Long Cực Cửu Biến đều dựa vào nguyên khí thuần dương trong đan điền để tẩy tủy và mở rộng kinh mạch, ngoài ra nó còn có thể giúp vị Võ Thuật Gia đó tấn cấp nhanh hơn người thường gấp mấy lần, chúng ta có thể lấy Long Hữu làm ví dụ.

“Lục cục... lục cục...”

Âm thanh kì quái vang lên từ trong bụng của Long Hữu làm cho người xem phải trợn cả mắt ra, nhưng tràng cảnh ngay sau đó càng làm cho họ thêm sợ hãi. Một trăm kg nước đá trong nháy mắt bị tan chảy, hàn khí đã nhanh chóng bị hấp thu vào trong thân thể của Long Hữu rồi.

“Lách cách... lách cách...”

Âm thanh xương cốt va chạm với nhau còn khoa trương hơn gấp bội. Nhẹ nhàng thở ra một luồng khí nóng, Long Hữu đã hoàn thành giai đoạn tấn cấp.

Đứng dậy, việc đầu tiên hắn làm chính là nội thị kiểm tra bản thân.

Là Tiên Thiên đỉnh phong.

Hắn hít vào một hơi hưng phấn, quả nhiên là năng lượng dư thừa bị súc tích hơi bị nhiều nha, không ngờ trong một phát mà trực tiếp nhảy đến cảnh giới này, thực quả có chút hơi biến thái.

...

“Con mẹ nó, chú mày nhai mấy cái thứ thuốc bắc này như nhai rau á, có đắng không vậy?”

Trần Diêm Vương biểu tình hết sức khoa trương nhìn Long Hữu đang “nhai” thuốc bắc.

“Anh thích ăn à?”

“Dạo này tao đang ăn chay.”

“Muốn thử không?”

Trần Diêm Vương cắn một nhánh Bách Thảo xong lại phun ra, vẻ mặt nhăn còn hơn bị táo bón: “Mẹ kiếp, đắng vãi đái.”

“Bà mẹ anh, tui ăn là để bổ sung năng lượng lát đánh với thằng già kia thôi, chứ ai ham ăn mấy thứ này đâu. F*ck!”

Trần Diêm Vương khinh khỉnh cười: “Chi bằng uống bò húc.”

“Cũng phải ha, đem một thùng đến đây, tiện mua thêm nhiều thức ăn một chút.”

Và thế là với sức ăn khủng bố cùng tình trạng cạn kiệt năng lượng, Long Hữu đã càn quét hết một thùng bò húc và mười mấy phần thức ăn dinh dưỡng. Sau nửa tiếng nghỉ ngơi, toàn thân Long Hữu lúc này đang tràn trề năng lượng. Hướng đến võ đài bên ngoài, Ưng Bác Không đang đứng đó đợi hắn.

...

“Lão Ưng, chúng ta tiếp tục.”

“Tốt, đánh đã nửa ngày cũng nên kết thúc rồi.”

“Đến đi.”

Ưng Bác Không gầm nhẹ phóng tới trước, lợi trảo sắc bén vung vẩy kéo theo tàn ảnh và tiếng gió nghe rất dọa người, rõ ràng là lão đã quyết định tung hết vốn liếng.

Long Hữu khi còn dừng tại bình cảnh cấp Cao Thủ đã đánh ngang tay với lão, nay hắn đột phá đến Tiên Thiên đỉnh phong thì dĩ nhiên Ưng Bác Không đã chẳng là gì.

Long Hữu nhẹ nhàng tránh né làm cho Ưng Bác Không thầm toát mồ hôi lạnh, từ khi nào mà tốc độ của tiểu tử này đã nhanh đến vậy?

Hắn vận nội lực xúc vào năm đầu ngón tay và lòng bàn tay, khẽ vặn một cái thì dị biến xảy ra. Đột nhiên vùng không gian xung quanh Ưng Bác Không trở nên vặn vẹo, vung chưởng, Ưng Bác Không bị một lực đẩy vô hình chấn văng ra khỏi võ đài.

Phách Không Vô Ảnh, một khi xuất chưởng thần không biết quỷ không hay, đoạt mạng ngoài trăm thước, uy nhiếp giang hồ.

Share

& Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © Tài Liệu khối C™ is a registered trademark.

Designed by Templateism. Hosted on Blogger Platform.