Long Hữu dĩ nhiên là biết sự đáng sợ của loại lửa này. Hỏa hệ nguyên tố bình thường muốn súc nén thành Nguyên Hỏa cần một lượng hỏa năng rất lớn, Dị Năng Giả level 1-2 thì chắc chắn không cách nào làm được, dựa vào hình dạng và khí thế hiện nay phỏng chừng người này tệ lắm cũng phải là level 3.
Nếu đã đạt đến Level 4 thì phỏng chừng Nguyên Hỏa này sẽ trực tiếp biến thành Dị Hỏa có linh tính, lúc đó hắn chỉ có nước co giò chạy cho gấp, dám đứng lại thì sẽ bị thiêu ra tro ngay tức khắc. Mặc dù nói vậy nhưng hắn vẫn chưa thấy qua ai sở hữu Dị Hỏa bao giờ.
Cấp bậc Dị Năng Giả cũng phân chia hết sức rõ ràng và khoa học, trong mỗi một level lại có chín phẩm từ 1 đến 9. Và dĩ nhiên là một Dị Năng Giả level 3.1 vẫn mạnh hơn nhiều so với vài tay level 2.9. Cách biệt giai cấp không phải chỉ dựa vào số đông là có thể bù đắp được, muốn áp đảo kiểu ấy thì nhân số cũng phải là một con số không nhỏ.
Bởi Dị Năng Giả chính là cao thủ quần công trời sinh, một ngọn hỏa diễm phát ra đúng lúc thì việc lấy đi tính mạng vài chục người là chuyện bình thường.
Đứng trước một Dị Năng Giả cao cấp, số đông càng không có nghĩa lý gì, tới bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Nguyên Hỏa này tuy không tỏa ra sức nóng nhưng Long Hữu biết nó hoàn toàn có thể thiêu chết mình, không dám chậm trễ, hắn liền khởi dụng nội kình thi triển thân pháp.
Trong chớp mắt Long Hữu liền như đang bơi giữa dòng nước, đây gọi là “Du Ngư Thân Pháp”, một nhánh của dòng khinh công đã bị thất truyền hơn trăm năm nay của Thần Thâu Môn (môn phái trộm cắp).
Khởi dụng nội kình áp súc không khí xung quanh trở nên đậm đặc như nước, trong phạm vi cho phép người thi triển thì linh hoạt như một con cá còn đối thủ thì sẽ phải chịu áp lực cực lớn từ Thủy nguyên tố trong thiên địa.
Dĩ nhiên là Long Hữu vẫn còn cách rất xa cái cảnh giới viên mãn đó, hiện nay tối đa hắn cũng chỉ linh hoạt hơn một chút thôi, nhưng một chút đó cũng đã là rất nhanh trong mắt người thường rồi.
Long Hữu bắt đầu phản kích, hắn cũng chẳng quản đối phương có là nam hay nữ, kẻ địch là kẻ địch, tuy là hắn có hơi háo sắc nhưng tuyệt không ngu chút nào.
Một quyền vung ra mang theo tiếng gió, trong đó còn pha lẫn tiếng kêu lách cách của xương cốt ba động, đó chính là cảnh giới Cân Cốt Tề Minh (gân xương cùng lên tiếng) trong truyền thuyết.
Cô nàng Dị Năng Giả thoáng có chút mất bình tĩnh, nàng cũng không nghĩ là một quyền này lại kinh khủng như vậy, nghe thanh âm đó phỏng chừng cũng đã là Tiên Thiên cảnh, sao trong tình báo lại nói hắn chỉ mới ở cấp Cao Thủ.
Thành thực mà nói thì quân đội Hoa Kỳ cũng không thể nào ngờ đến việc Long Hữu lại tiến bộ nhanh như vậy. Trong mắt họ, dưới cấp Tiên Thiên thì chẳng là gì, so với rác rưởi cũng không sai biệt mấy. Nhưng võ giả cấp Tiên Thiên trở lên thì lại khác, rất là đáng để đề phòng.
Bồi dưỡng ra một Võ Giả cao cấp thực sự rất khó khăn.
Trong một nghìn người hẳn sẽ có hơn 30% sinh ra một Dị Năng Giả.
Nhưng nếu muốn trở thành một Võ Giả, ngoài thiên phú ra còn cần nghị lực và tâm tính kiên định. Thân thể có khả năng cải tạo, nhưng bản lĩnh thì phải tự mình chức tỏ.
Một Võ Thuật Gia tuy không dám xưng là vô-địch-quần-công như các Dị Năng Giả hay sức-sống-vô-tận-dai-hơn-gián như Hấp Huyết Tộc nhưng… họ chắc chắn sẽ là một chiến binh hoàn mỹ.
Nhưng làm gì có thời gian suy nghĩ, đòn đấm đã đến trước mặt, cô nàng Dị Năng Giả cũng không đành lòng chịu chết thế này, nàng phát động Nguyên Hỏa một lần nữa tấn công.
Long Hữu ném chuột sợ vỡ bình nên giữa chừng đành thu quyền lại, nhưng quyền phong cũng không vì thế mà đình chỉ. Mặt nạ của nàng chầm chậm vỡ tan, làm lộ ra một gương mặt xinh đẹp.
Đôi đồng tử màu ngọc bích, mái tóc trắng muốt như bạch kim lấp lánh.
Nàng chính là Dị Năng Giả bí số 009 thuộc tiểu đội 36 tổ Dị Năng Behemoth, Jennifer.
Long Hữu chợt thất thần vì sắc đẹp của nàng, nhưng hắn vội trấn tỉnh trở lại, bình tĩnh quan sát tình hình mà phân ra đấu pháp thích hợp.
Đột nhiên, một luồng sát khí lạnh lẽo xông đến, Long Hữu căn bản là không kịp né tránh. Trương Thanh Sơn gần đó cũng liền ra tay, một đòn chế trụ kẻ đánh lén, sau đó cả hai liền tách ra.
Người đến thì không có ý tốt, mà người tốt thì đã không đến.
Đạo lý này thật không sai, giờ phút này mà có kẻ đến phá chứng tỏ là kẻ địch 100%.
Nhìn kỹ lại, cũng là một bộ đồ thể thao, một chiếc mặt nạ… vẫn lại là con gái.
Nàng cầm một thanh trường kiếm sắt bén của Nhật, đôi bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh nhưng không ai rõ nó có đến bao nhiêu lực lượng.
Trương Thanh Sơn thình lình xuất hiện làm cả hai người sợ đến ngây ngốc, thuật ẩn thân của người này thật quá cao đi.
“Sơn lão ca, nhờ anh lo người này.”
Đôi mắt Trương Thanh Sơn sáng lên, hắn hưng phấn đáp: “Để ta!”
Không thèm rườm rà, gã trực tiếp sử dụng đao pháp tối hậu của Bình Định Gia, Long Hoa Đao Pháp. Khẽ chấp 4 ngón tay lại tạo thành thủ đao, vận dụng nội kình biến nó dần trở nên cứng chắc phi thường, trong vòng 0.1 giây cơ bắp sẽ được dãn ra hết mức khiến cho tốc độ của đao cũng đạt đến cực nhanh.
Cô nàng đeo mặt nạ thấy vậy cũng liền tra gươm vào bao, dắt ngay bên hông làm một tư thế rút kiếm của Võ Sĩ Đạo.
Thuật Bạt Đao (Battou).
Cao thủ đối chiến, chỉ một đòn là đủ.
…
Quay trở lại trận chiến của Long Hữu và Jennifer, lúc này cả hai đều đã lật bài ngửa.
Long Hữu lạnh lùng nói: “Ta không biết cô, mà cũng chẳng cần biết. Lặp tức li khai, nếu không đừng trách.”
Jennifer không đáp, biểu hiện của nàng càng lúc càng âm trầm khó coi, Nguyên Hỏa cũng từ từ khởi động, xem ra đã không thể hòa hoãn được rồi.
Thiếu Tướng Nickson đã nói mời hắn đến Hoa Kỳ, trong đó bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Chiêu dụ cũng được, ép thúc cũng không sao, chính phủ chỉ cần công pháp Long Cực Cửu Biến là đủ. Nhưng Jennifer biết Long Hữu không thể bị mua chuộc cho nên chỉ còn cách trực tiếp nhất…
Không quan tâm đến quá trình làm việc, ta chỉ cần kết quả.
Đó là nước Mỹ (Hoa Kỳ).
“Mẹ kiếp, ta không tin không giết được ngươi.” – Long Hữu nóng nảy chửi.
Hắn vận nội kình tập trung vào song thủ, kinh mạch của hắn lúc này đã dãn ra vô cùng như một dòng sông rộng lớn, nội kình như nước cuồng cuộn liên miên không dứt.
Long Hữu đã quyết tâm phải giải quyết cho xong bọn ruồi nhặn này rồi nộp đơn xin nghỉ học, nhanh chóng trốn sang nước ngoài gấp. Tranh thủ bế quan tiềm tu vài năm, chờ khi đạt đến cấp Vương Giả thì sẽ tiến vào Thế Giới.
Long Hữu hoàn toàn có thể nhờ vào Phách Không Vô Ảnh công kích từ xa, nhưng nếu vậy thì sẽ tốn rất nhiều nội kình, chẳng may không trúng thì hắn sẽ cầm chắc cái chết.
Cách tốt nhất chính là áp sát trực tiếp truyền nội kình vào trong thân thể đối phương.
Jennifer hít vào một hơi thật sâu, Nguyên Hỏa trên tay càng lúc càng mãnh liệt, mức độ dữ tợn đến dọa người. Nàng nhìn thật kỹ người đàn ông trước mặt này như muốn ghi nhớ thật sâu về hắn, để nếu có chết thì ít ra nàng cũng không chết một cách hồ đồ.
“Tìm chết đi!”
Long Hữu gầm lên một tiếng phóng tới trước mặt Jennifer, hắn vung chưởng hòng đoạt mạng nàng. Bàn tay phải thô ráp kết thành một ấn vừa chạm đến chấn thủy đối phương thì luồng nội kình hơn 300 mã lực liền mãnh liệt phóng ra.
Là Địa Ngục Ấn trong Lục Đạo Luân Hồi Ấn (Thiên, Nhân, Atula, Súc Sanh, Quỷ và Địa Ngục).
Cái gì gọi là mã lực, đó chính là sức ngựa, phối hợp với Địa Ngục Ấn mang theo âm khí vô tận như muốn đưa người ta về cõi diêm la.
Ba trăm mã lực, tương đương với sức kéo của 300 con ngựa cùng một lúc, cho dù là voi cũng phải chết.
Jennifer căn bản là không kịp tránh né, biết là chết nhưng nàng cũng liều mạng chụp lấy cánh tay phải của hắn khiến cho Nguyên Hỏa phát tác.
Bên kia ngay cả Trương Thanh Sơn và kẻ địch cũng nhịn không được mà phải quay sang nhìn, tràng cảnh chiến đấu thật là quá mức ác liệt.
Liều mạng!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét