Trong chưa đầy một sát na của giây, Long Hữu đã thoáng cảm nhận rõ sức nóng biến thái của Nguyên Hỏa.
Sợ hãi, kích động, tức giận… động sát ý.
Từ trước đến nay, dù là bại dưới tay người khác hay trong lúc giết người hắn vẫn chưa hề động qua sát ý của chính mình.
Tâm lý Long Hữu có phần hơi bất thường, năm 17 tuổi vì cha nuôi qua đời nên kích động đến mức giết người. Sau này nhờ Hồng Quân trị liệu nên loại ký ức cảm xúc đó đã bị chôn vùi tận sâu trong lòng.
Đánh không lại, hắn vẫn có thể chạy.
Giết người, căn bản là không sợ tính mạng bị uy hiếp.
Có thể nói, Long Hữu vẫn chưa hề chân chính nếm qua cảm giác lăn lộn giữa cái chết như thế này.
Nhưng hiện tại đối phương lại lựa chọn cách cùng chết với hắn, dù là không chết cũng phải mất cánh tay phải, đó so với việc giết hắn còn đáng sợ hơn.
Võ Thuật Gia cụt một tay, căn bản là chờ cừu nhân đến giết cho rồi.
“Chết đi!”
Long Hữu tức giận gầm lên một tiếng, hai mắt hắn gân máu cuồng cuộn nổi lên, toàn thân da thịt căn phồng, ngay cả gân cốt cũng kêu lên lách cách…
Từ da đầu hắn một màu trắng bạc bắt đầu chạy dài đến ngọn của từng sợi tóc, nháy mắt Long Hữu đã bạc cả đầu.
Giận đến bạc đầu, bộc phát toàn bộ tiềm năng?
Trong nháy mắt Long Hữu đã vòng ra sau lưng Jennifer tránh được một đòn Nguyên Hỏa, thoạt nhìn thì đơn giản nhưng từ xa trông lại thì cảm giác như hắn đã Thuấn Di (teleport – dịch chuyển không gian).
Một đấm đầy phẫn nộ tung ra nhằm ngay sau gáy của địch thủ.
Jennifer dính một chưởng tại ngực khiến cho lục phủ ngũ tạng và xương ngực đã hoàn toàn vỡ nát, ngay cả tim và phổi cũng đã chịu chấn thương, có thể nói nàng đã nắm chắc một vé tàu về địa ngục rồi.
Thế mà Long Hữu vẫn tiếp tục tung thêm một đấm đầy tàn bạo.
“Bụp!”
Một âm thanh ghê tởm vang lên, đầu của Jennifer vỡ tan, xương sọ trực tiếp bị chấn nát còn não thì đã hoàn toàn hóa thành tương văng ra tung tóe.
Lại thêm một cước tung ra, đạp mạnh vào phảng lưng của cái xác chết không đầu, nội kình toàn thân truyền xuống chấn mạnh khiến cho nó trực tiếp biến thành một đống thịt nát.
Trận chiến kết thúc, quá trình chiến đấu diễn ra còn chưa đến một phút.
Bên kia hai người Trương Thanh Sơn còn chưa có động thủ, họ chỉ sợ hãi đứng nhìn con “quái thú” đầu bạc kia tàn phá cái xác.
Cô gái đeo mặt nạ còn lại cũng chẳng thèm nhiều lời, trực tiếp quay đầu bỏ chạy với tốc độ cực nhanh. Trương Thanh Sơn cũng không thèm đuổi theo, nhất thời trên con đường vắng chỉ còn lại hắn và Long Hữu.
“Hữu! Sao rồi?”
“Vẫn còn thở.”
“Chúng ta đi.”
…
Trong một khách sạn năm sao, Misaki và Ichigo hoàn toàn ngây người.
Dựa vào biểu hiện tối nay của đối phương, họ đã bị hù dọa triệt để.
Một tuần trước, nhóm bọn họ đã làm quen với Jennifer trên máy bay. Có chung kẻ địch và cùng một mục đích. Gia tộc Ryuuji và Thiếu Tướng Nickson đều cần có thứ đó, và họ đã hợp sức cùng nhau.
Kế hoạch rất hoàn hảo. Đánh cho Long Hữu tàn phế, sau đó đem hắn về rồi từ từ moi ra công pháp.
Thế nhưng họ đã đánh giá thấp thực lực của Long Hữu rồi. Một Tiên Thiên đỉnh phong hàng thật giá thật sao có thể dễ dàng bị thu thập như vậy được.
Sự đáng sợ của Long Hữu đã trở thành nỗi ám ảnh của cả hai người.
Misaki tuy không thể nhìn thấy nhưng khí tức bá đạo lúc đó đã làm nàng sợ hãi.
Thế nhưng Ichigo thì lại không may mắn như vậy, lúc ấy nàng đứng từ xa nhìn lại nên thấy rõ mồn một.
Sự khủng hoảng càng thêm sâu sắc.
…
Về đến nhà, trong tình huống căng thẳng như vậy, Long Hữu đành ngồi xuống bàn bạc lại một chút với lão Trương Thanh Sơn.
“Hiện tượng này quá quỉ dị đi, một người lấy võ nhập đạo như ta cả đời cũng mới thấy lần đầu.” – Thanh Sơn cảm thán.
Long Hữu lúc đó kích phát toàn bộ tiềm năng khiến bạc hết cả đầu, nhưng cũng chỉ là tăng thực lực lên một chút ngay lúc đó thôi. Hiện tại hắn nội thị lại bản thân vài lần, nhưng ngoài những thương tổn nhỏ ra thì chẳng có gì khác lạ, dưỡng thương chừng vài bữa nửa tháng là sẽ khỏi.
“Lúc đó ta có dục vọng giết chóc hết sức mãnh liệt, nó thôi thúc ta, bảo ta phải nhanh chóng giết chết người đó.”
“Chừng nào rãnh?”
“Sau tết, có lẽ ta sẽ ra nước ngoài một thời gian.”
“Trước lúc đó về Bình Định với ta một chuyến, phỏng chừng cha ta sẽ có cách giải quyết.”
“Cha ông?”
“Phải! Lão tuy là một Thuật Sĩ nhưng lại có nghiên cứu chuyên sâu về vấn đề tâm lý và cơ thể con người. Nếu ta đoán không sai thì việc này có liên quan đến tâm ma trong lòng ngươi. Giải quyết không xong thì tương lai rất khó đột phá đó.”
Hắn thở dài: “Ta biết.”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét