Chương 6: Thế giới này rất rộng lớn

Long Hữu nhìn mọi người luyện tập mà buồn chán ngáp mãi, hắn đành vác cái xác đến chỗ mấy cục tạ gần đó mà rèn luyện khí lực một chút. Phạm Thanh lúc này cũng đã bình thường trở lại, tuy còn chút đau đớn khó chịu nhưng để cho nàng ra đứng lớp trực tiếp chỉ dẫn mọi người luyện tập thì không thành vấn đề.

Long Hữu khẽ nâng cục tạ nặng hơn 30kg lên mà vung vẩy, cảm giác thấy rất nhẹ. Luyện Long Cực Cửu Biến đến Đệ Nhị Biến rồi, bản thân hắn cũng đã tẩy kinh phạt tủy đến hai lần, sức lực của bản thân so với cọp hay sư tử cũng phải hơn gấp mấy lần, bởi thế sau này muốn rèn luyện cho mạnh thêm cũng rất khó.

Chán nản vứt cục tạ xuống đất, Long Hữu từ từ đi một bài quyền pháp. Bộ quyền pháp này do Hồng Quân lão sư phụ của hắn sáng tạo ra từ hàng trăm loại quyền thuật khác nhau, gọi là Hồng Quân Hợp Kích Quyền. Lực đạo toàn thân tập trung vào mỗi điểm nhỏ trên cơ thể, một đòn đánh ra như thiên quân vạn mã cùng xuất chiến, khí thế ngang trời, đặc biệt là phương pháp lấy lực phá xảo.

Từng động tác chậm rãi xuất ra mang theo kình lực vô cùng vô tận, bất tri bất giác tiếng gió phành phạch nổi lên từng hồi làm mọi người đều phải đình chỉ động tác mà quay lại nhìn. Từ chậm chuyển sang nhanh, từ mạnh chuyển sang nhẹ nhàng lã lướt.

Mọi người đều ngây ngốc nhìn hắn múa quyền mà quên cả luyện tập. Độ chừng hơn mười phút thì Long Hữu chầm chậm dừng lại, kết thúc bài quyền, thở ra một luồng khói trắng.

“Hử?”

Tần Thanh thấy vẻ mặt của hắn khi biết người khác đang nhìn mình thì phì cười một tiếng, sau đó để tránh thất thố nàng vội vàng bảo mọi người tập luyện trở lại.



Sau khi tan tầm, Tần Thanh năn nỉ Long Hữu ở lại chờ mình thu thập xong đồ đạc rồi cùng về, nàng đặc biệt rất có hảo cảm với hắn, bởi hắn đã ra tay cứu nàng trong lúc tỉ thí.

Long Hữu thúc giục: “Nhanh lên nào.”

“Chờ tí đi.”

“Đói rồi...”

“Tôi đãi cậu ăn, được chưa?”

“Vậy thì đi ăn lẩu nhé.”

“Trời nóng mà ăn lẩu, cậu hâm nặng rồi.”



Vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ bất tri bất giác đã hơn 7 giờ chiều. Nhàm chán từng bước trên vỉa hè, Tần Thanh và Long Hữu cũng chẳng ai nói thêm nửa câu, có cảm giác như một bức tường đang dần được hình thành giữa họ.

“Không được! Đã quyết tâm là phải cua cho bằng được nàng, nhưng cứ chiếu theo tình hình hiện nay thì…” Long Hữu thầm cảm thán.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Tần Thanh đã cướp lời: “Mình... mình rất thắc mắc, không biết cậu học là võ thuật gì. Mình nhớ là trong Teakwondo và Karate đều không có loại quyền như vậy, chẳng lẽ là võ cổ truyền?”

“Tưởng gì, đó là quyền thuật do sư phụ mình sáng tạo ra, lão nhân gia người nhàm chán không có việc gì làm thì sáng tác lung tung vậy đó mà.”

Long Hữu cười sảng khoái trả lời làm Tần Thanh như lạc vào mê cung, rãnh rỗi mà cũng có thể sáng tạo ra bộ quyền pháp thâm ảo như vậy sao? Còn là người không vậy?

Long Hữu đồng dạng như nhận thấy có tia nghi ngờ trong mắt nàng, rồi bỗng nhiên hắn nghĩ ra một cách rất khá để gây ấn tượng cho nàng.

“Thanh...”

Long Hữu đột nhiên nghiêm túc, từ từ tiến lại gần Tần Thanh làm cô nàng mạnh mẽ này trở nên rụt rè vô cùng. Mặt nàng đỏ bừng thẹn thùng ấp úng: “Cậu... cậu làm gì vậy?”

“Cậu có biết thế giới này rất rộng lớn không?”

Nói xong Long Hữu nhanh chóng dùng tay ôm nàng vào lòng, bồng lên cao rồi chạy một mạch về hướng ngoại ô. Lúc đầu Tần Thanh còn xấu hổ muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng rồi nàng đã dần nhận ra những biến đổi kì dị xung quanh mình. Long Hữu dùng tốc độ cực hạn bế nàng chạy liên tục, gió đập vào gương mặt xinh đẹp của Tần Thanh làm nàng dần thanh tỉnh trở lại.

“Tốc độ này... có còn là người nữa không?”

Share

& Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © Tài Liệu khối C™ is a registered trademark.

Designed by Templateism. Hosted on Blogger Platform.