Hôm sau chính là ngày đầu tiên Long Hữu đến lớp nên tâm tình hắn ít nhiều cũng có chút kích động. Sau khi thầy chủ nhiệm giới thiệu hắn trước lớp xong thì cũng có không ít người tò mò, thế nên hắn đành phải giải thích một chút:
“Lúc trước mình bị bệnh nên phải nghỉ học một thời gian.”
Miễn cưỡng cũng có thể xem như là một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng ngạc nhiên nhất chính là cô nàng Tần Thanh cũng học chung lớp với hắn, điều này khiến anh chàng suy nghĩ mãi không thôi. Thực ra thì ngay từ đầu hắn quên rằng Tần Thanh đã từng giới thiệu là mình học lớp 12A1.
Đến giờ chơi…
“Cậu suy nghĩ lại chưa? Có muốn tham gia câu lạc bộ không?”
“Cái này…”
Tần Thanh cười tươi: “Lúc đầu tưởng cậu chỉ là học sinh mới chuyển trường thôi, không nghĩ là lại có duyên học chung.”
Tiếp đó những đòn dụ dỗ xuất ra dồn dập liên hồi làm Long Hữu chóng hết cả mặt…
“Được rồi, cậu thắng. Tôi tham gia.”
Và thế là cô nàng đã thành công.
…
Tan học, Long Hữu cùng Tần Thanh đến câu lạc bộ. Bỗng nhiên từ xa truyền đến những tiếng quát mắng khó nghe vô cùng.
“Chuyện gì vậy?”
“Chị Thanh, có người đến phá.”
“Đá quán” sao? Long Hữu cảm thấy có chút thú vị. Hắn đã từng rất mê mẩn bộ phim Tinh Võ Môn của Lý Tiểu Long. Trong đó nhân vật Trần Chân một mình một ngựa xông thẳng vào Hồng Khấu Đạo Trường để mà trả hận cho sư phụ Hoắc Nguyên Giáp. Cảnh tượng đó thật là con mẹ nó ngầu.
Nhưng hình như có chút lầm lẫn a, bọn này đến phá quán mà kéo theo hơn chục người lận làm mất cha nó khí thế rồi còn gì. Chẳng khác nào lũ lưu manh đánh nhau. Đá quán người ta là phải đi một mình có biết không?
“Mấy người này ai cũng dữ dằn hết, toàn là dân sinh viên đại học không à… tụi… tụi em đánh không lại.”
Một tên võ sinh lớp dưới nghẹn ngào như muốn khóc kể lể.
Tần Thanh uất ức: “Để tôi lên.”
“Chà chà, cô em này muốn lĩnh giáo sao?”
Một tên trong nhóm “đá quán” có cái nốt ruồi to trên má cười dâm đãng chọc ghẹo làm cô nàng tức đến xì khói. Gã đó tên Sơn, bạn bè hay gọi là Sơn Ruồi. Tập Quyền Anh được 8 năm, lần này vì nghe thằng bạn bảo rằng trường trung học tư thục có cao thủ Teakwondo nên mò đến thỉnh giáo một chút chứ thực ra hắn cũng chẳng ham thích gì mấy cái vụ phá rối này, còn lũ bạn của hắn thì đặc biệt đến ngắm người đẹp Tần Thanh chứ chẳng ngoài mục đích gì khác.
“Mấy người muốn đánh chứ gì? Tôi đánh với mấy người.”
Long Hữu tốt bụng nhắc nhở một chút: “Cái thằng đó có chút vốn liếng, cậu cẩn thận một chút.”
“Cám ơn.”
Tần Thanh đỏ mặt cười một cái thật là mê người làm con tim hắn đập mạnh. Sao lại có người dễ thương như vậy chứ, muốn giết người ta sao? Thế là Long Hữu đã quyết định phải cua cho bằng được nàng.
Tần Thanh và Sơn Ruồi đứng ra giữa sân. Cô nàng đóng võ phục đàng hoàng trông rất có phong phạm cao thủ, ngược lại tên kia thì vẻ mặt bỉ ổi hèn mọn cộng thêm dáng dấp có vẻ rất lưu manh làm cho người ta chán ghét.
Trận đấu bắt đầu, Tần Thanh chiếm lấy tiên cơ vung chân lên đá tới tấp. Nhìn từ góc độ nào đó thì rõ ràng chân nàng rất trắng, cổ chân và ngón chân cũng rất nhỏ nhắn xinh đẹp. Có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung đôi bàn chân ngà ngọc của người đẹp.
Sơn Ruồi có vẻ khá là chật vật, vừa thủ thế che đầu kiểu Quyền Anh vừa tránh né nhưng từ ánh mắt ngoan độc của hắn cũng có thể hiểu là hắn đang đợi cơ hội đến với mình. Đại khái là tên này công phu cũng vào hàng Nhị Lưu, thân pháp tuy còn chưa đến mức đó nhưng lực đạo thì có thừa. Xem ra Quyền Anh cũng xứng với cái danh võ thuật thực chiến của thế kỷ 20 ha.
Dĩ nhiên là Long Hữu chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể đoán ra thực lực của đối phương, thế nhưng vì đó hắn lại càng lo lắng cho cô nàng Tần Thanh của hắn hơn. Tao xin mày ngàn vạn lần đừng làm tổn thương người đẹp, nếu không tao hứa sẽ làm cho mày phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này đó.
Quả nhiên như Long Hữu đã đoán, Sơn Ruồi sau khi thấy động tác của Tần Thanh dần chậm lại thì liền phản kích. Một đòn đánh vào bụng liền chế trụ nàng ngay lặp tức. Gương mặt của nàng vì thế cũng đỏ ửng lên, đau đớn hiện rõ lên từng đường cơ mặt làm Long Hữu xót cả ruột.
Sơn Ruồi còn đang mãi hưởng thủ cái cảm giác hư vinh khi thắng lợi thì bỗng có tiếng gió vang lên, hắn vội dùng tay trấn thủ những bộ vị quan trọng lại thì...
“Bốp!”
Sơn Ruồi bị một lực đạo khổng lồ đẩy ngã về sau, trên thân cánh tay còn in rõ dấu chân đỏ chót làm tay hắn run lên từng hồi tê dại.
Long Hữu vội đỡ Tần Thanh của hắn dậy, dùng tay vỗ vỗ lưng nàng một hồi. Nhìn vẻ mặt quặng lại vì đau đớn của nàng hắn không đành lòng chút nào nhưng cũng vô cùng căm phẫn.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Để tôi lên thay cho.”
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét