Chương 3: Thật là chẳng ra làm sao
Chương 3: Thật là chẳng ra làm sao
Long Hữu thấy tình hình có vẻ không ổn, con nhỏ tây này cũng thiệt là đáng sợ quá đi thôi, đã vậy còn bốn đứa kia áp trận nữa chứ. Chẳng lẽ hôm nay mình phải theo bọn họ về hay sao chớ? Đành liều thôi.
Nhưng thực lực hiện nay thì vẫn chưa đâu vào đâu, làm sao mà quần công một lúc 5 đứa được. Nhưng nếu có thể loại bỏ con nhỏ tây kia ra thì không thành vấn đề.
“Nè nè con điên kia, đừng có được nước làm tới, ta không…”
Còn chưa kịp nói hết thì thanh trủy thủ lại tiếp tục bay đến trước mặt, cái đích chính là cổ họng của hắn. Long Hữu vội vàng lách sang một bên rồi bắt đầu phản công.
Hắn tung người về phía đối phương, bàn tay huy động kết thành thủ ấn chưởng mạnh về phía trước. Cô nàng Dị Năng Giả như muốn né tránh nhưng căn bản là không thể. Thứ nhất là bởi biên độ cơ nhục của nàng không mạnh cho lắm, thứ hai nàng vốn là một Dị Năng Giả hệ Niệm Lực chứ không phải là hệ Cường Hóa.
Cho nên kết quả hiển nhiên là nàng sẽ ăn trọn đòn đánh lên ngực.
“Phốc!”
Cô nàng Dị Năng Giả trúng đòn phun ra một ngụm máu rồi té nhào về phía sau, bốn người kia vô cùng hoảng sợ liền tiến đến đỡ lấy nàng. Thực ra mà nói thì lần này cấp trên giao nhiệm vụ tìm Long Hữu về thì cô nàng Dị Năng Giả này mới chính thức là người chấp hành, bốn kẻ kia căn bản chỉ là đi theo góp vui để học hỏi kinh nghiệm mà thôi, thế nên cho dù cả bốn cùng lao lên thì cũng chẳng phải là đối thủ của Long Hữu.
Một thân võ công thâm sâu khó lường, đã vậy còn tu luyện Long Cực Cửu Biến đến cảnh giới Đệ Nhị Biến. Lực lượng của hắn có thể nói là so với mấy tay đại lực sĩ cơ bắp còn hơn gấp mấy lần.
“Long Hữu đừng quá đáng như vậy. Bọn tôi cũng chỉ muốn mời anh về trụ sở để hợp tác thôi.”
Long Hữu khinh bỉ: “Nhiều lời vô ích, sư phụ đã dặn là không thể để bí pháp Long Cực Cửu Biến truyền ra ngoài.”
“Nhưng đây là vì lợi ích của quốc gia.”
“Quốc gia cái rắm, đừng tưởng ta không biết, các người cơ bản chỉ là muốn ra oai với quốc tế mà thôi.”
“Chúng ta đi.”
Đột nhiên cô nàng Dị Năng Giả phất tay bỏ đi làm bốn người kia cũng chẳng biết nói thêm gì cả. Long Hữu cũng đực cả mặt ra. Đánh chi cho đã rồi bỏ đi vậy trời… thật là chẳng ra làm sao.
…
“Chị Lucy, bỏ qua cho hắn thì chúng ta biết ăn nói với thủ trưởng sao đây?”
Cô nàng Dị Năng Giả Lucy đành lắc đầu cười khổ: “Ta không đánh lại hắn, cho dù thêm bốn người các ngươi cũng chẳng thể xoay chuyển tình thế được đâu.”
“Nhưng…”
“Chờ ta đột phá đến cấp 2 đi đã, đến lúc đó thì hắn có mà chạy đằng trời.”
…
Lại lang thang vài vòng rồi về thẳng nhà, Long Hữu sau khi bị tập kích cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ăn cả. Lúc đầu tính là đến quán bà Tám ăn cơm rồi đánh cờ với ông Tám vài ván cho vui, nhưng không ngờ gặp phải mấy đứa điên kia làm cụt hết cả hứng.
Nhà của Long Hữu căn bản chỉ là một căn hộ cấp bốn nho nhỏ đủ cho một người sống bình thường, bên trong cũng sạch sẽ khô thoáng, chỉ là có hơi chút bừa bộn. Long Hữu nấu một gói mỳ, lấy một lon bia ra vừa xem TV vừa nhấp nháp. Cuộc sống như vậy chỉ có thể dùng hai chữ “thoải mái” mà hình dung.
Bất tri bất giác hắn đã ngủ từ lúc nào không biết, ngay cả mì cũng chẳng buồn ăn.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét