Một đêm mưa lạnh lẽo ở ngoại ô London, Anh Quốc. Nơi tòa lâu đài bất diệt đó đã tồn tại từ rất lâu trước kia.
Ở giữa đại sảnh, một người đàn ông da đen râu tóc bạc trắng đang nhàn nhã hớp từng ngụm hồng trà. Đó chính là Thân Vương Solomon, người đã tiếp cận gần nhất với cảnh giới Chí Tôn trong Hấp Huyết Tộc.
300 năm trước, Solomon chỉ là một tên nô lệ thấp hèn của người Tây Ban Nha. Trong một lần tình cờ lạc vào ảo cảnh đầy kỳ ngộ, và nơi đó đã mở ra cho hắn một con đường mới.
Solomon chiếm được huyết tinh truyền thừa từ chủ nhân đời trước của tòa lâu đài và thuận tiện đạt đến cấp bậc Công Tước, nhưng đó là khi ở tình trạng vẫn chưa tiêu hóa hết 40% năng lượng còn lại đang tồn trữ trong cơ thể. Hắn lại tiếp tục dùng 300 năm thời gian để tiêu hóa năng lượng và cho đến nay đã là Thân Vương đỉnh phong.
Có người gọi hắn là thiên tài, cũng có người cho rằng hắn quá may mắn thôi. Nhưng bất luận thế nào thì việc hắn đứng vào hàng tám vị Thân Vương có danh vọng cao nhất là chuyện không thể nghi ngờ.
Solomon hờ hững buôn chén trà, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía chân trời phương đông xa xăm khẽ thì thào: “Ngươi còn bắt ta phải chờ bao lâu nữa đây?”
…
Long Hữu đưa Tần Thanh về nhà trong niềm vui sướng khôn tả, hắn tham lam tận hưởng từng phút giây bên cô bạn gái xinh đẹp này, còn Tần Thanh kể từ lúc chấp nhận hắn cũng đã hoàn toàn thay đổi, không còn vẻ cao ngạo hay chững chạc thường ngày mà thay vào đó là một bộ mặt của cô bé mới yêu lần đầu.
Trước khi rời đi Long Hữu còn lén hôn trộm nàng một cái làm Tần Thanh hung hăng trừng mắt với hắn nhưng trong lòng ôn nhu vô hạn.
Đêm hôm đó là một đêm hồi ức tuyệt vời nhất của cả hai người.
...
Đêm đến, Long Hữu thân vận đồ thể dục màu đen đang thi triển Hồng Quân Hợp Kích Quyền giữa công viên. Tham lam hít một ngụm khí trời mát mẻ, kết thúc bài quyền, hắn cảm giác rất là tỉnh táo và thư thái.
Đột nhiên Long Hữu có cảm giác như muốn đột phá, cái cảm giác hưng phấn toàn thân tràn đầy khí lực này báo cho hắn biết rằng sắp sửa đột phá Đệ Nhị Biến tiến vào Đệ Tam Biến rồi.
Nhanh chóng về nhà, cởi sạch quần áo tiến vào phòng tắm, Long Hữu tĩnh tọa giữa sàn nước và bắt đầu. Hắn tập trung tinh thần minh tưởng nội thị toàn thân, từ những mạch máu cho đến kinh mạch cùng xương cốt cơ nhục.
Đây cũng chính là lần tẩy tủy thứ ba của hắn.
Từ trong đan điền dần xuất hiện một cỗ khí nóng hình cầu, viên cầu đó chậm rãi trải dài thành những sợi khí ấm áp mon men theo kinh mạch chạy khắp toàn thân.
Đa phần những công trong thiên hạ đều là gia tăng sức mạnh và tốc độ cùng sự bền bỉ của bốn thứ: “Bì(da), Gân, Cốt(xương), Nhục(thịt)”
Bốn thứ đó chính là bốn bộ phận trọng yếu của người luyện võ bởi căn bản Võ Thuật Gia từ đầu đã không có được thể chất biến thái như Hấp Huyết Tộc hay khả năng tự cường hóa của Dị Năng Giả.
Một Võ Thuật Gia từ cấp Tông Sư trở đi mới có thể so sánh cùng cấp 1 của Dị Năng Giả và cấp Tử Tước của Hấp Huyết Tộc. Ba cấp đầu từ Nhị Lưu, Nhất Lưu cho đến Đại Sư đều chỉ coi như là sơ luyện mà thôi.
Những sợi khí ấm đó tuần hoàn hết một chu thiên rồi quay trở lại đan điền, tự cuộn vào nhau tạo thành hình cầu như ban đầu, qua một lúc thì cỗ khí nóng đó cũng tự động tiêu thất.
Long Hữu mở mắt ra thì thấy trên người mình mơ hồ có một lớp dịch hôi hám, đấy là còn đỡ, lúc hắn tẩy tủy lần đầu tiên thì toàn thân xuất hiện một lớp bẩn đen kịt hôi không thể tả, những lần sau thì đỡ hơn rất nhiều.
Tẩy tủy tuy cảm giác chỉ là trong nháy mắt nhưng thực tế là đã gần sáng mất rồi. Long Hữu tuy cả đêm không ngủ nhưng hiện giờ tinh thần lại phi thường sảng khoái. Đến trường và một ngày mới lại bắt đầu.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét