Chương 10: Cảnh giới Tiên Thiên

“Vậy sao?”

Sư phụ Kim nhíu mày, Long Hữu cũng chẳng thèm để ý đến thái độ của lão, hắn trực tràng đến giữa sân dõng dạc nói: “Kim sư phụ, tôi và ông đều có chung một mục đích là giúp Tần Thanh trở nên mạnh hơn, nhưng phương pháp lại khác nhau. Như vậy đi, cùng đánh một trận, nếu ông thắng tôi sẽ không miễn cưỡng Thanh, tùy ý để nàng quyết định. Nếu tôi thắng, ông hãy giao công pháp của ông ra và Tần Thanh sẽ ở lại với tôi.”

“Được, được lắm. Lần này đến Việt Nam ngoài việc thu nhận đệ tử ra còn gặp được cao thủ có khí phách như thế này, rất đáng để giao thủ.”

Sư phụ Kim cao hứng mãi không thôi, lão vội cởi áo ngoài ra để lộ từng hàng cơ thịt rắn chắc. Tuy năm nay lão đã hơn 80 nhưng do việc rèn luyện mỗi ngày mà thân thể cũng không thua gì lứa thanh niên, toàn thân lão tản mác một luồng khí tức sắc bén đến không ngờ.

Mọi người trong câu lạc bộ vội nhường chỗ cho họ, tản ra xung quanh lựa một chỗ tốt mà quan sát, dĩ nhiên có cao thủ dạng này so đấu ai mà không thích xem. Tần Thanh thấy vậy cũng hết sức khó xử nhưng đã đến nước này thì sao còn có thể lui được, nàng vội tính chạy ra làm trọng tài nhưng Park đã ngăn lại.

“Đừng! Họ không phải đấu Teakwondo mà là quyết đấu thật sự, trọng tài không có tác dụng đâu.”

Sư phụ Kim hai tay thủ lại để ngang bụng, thở ra một hơi nhẹ giọng nói: “Kim Tea Won, cảnh giới Tiên Thiên, luyện tập Teakwondo từ khi lên 10 tới nay đã hơn 70 năm, phụ tu Nhất Bộ Đăng Thiên cảnh giới đỉnh phong. Xin chỉ giáo.”

Giới thiệu bản thân là một lễ tiết cần có của Võ Thuật Gia.

Tuy sư phụ Kim chỉ tùy tiện nói ra nhưng âm thanh lại vang vọng khắp nơi làm cho mọi người nghe được, nhất thời tất cả các võ sinh đều cảm giác vô cùng quỷ dị, loại tràng diện này họ từ nhỏ đến lớn đều chưa thấy qua bao giờ.

Duy chỉ có Park và Tần Thanh là bảo trì được bình tĩnh. Park theo Kim Tea Won tập Teakwondo lâu nay nên cũng biết một số chuyện về Thế Giới, mà Tần Thanh thì nghe được từ Long Hữu. Cho nên dạng cao thủ trình độ như thế này cũng không làm họ quá ngạc nhiên.

“Long Hữu, cảnh giới Cao Thủ, luyện được hai năm… công pháp có thể không nói được không?”

Kim Tea Won hết sức kinh ngạc, người này luyện hai năm mà đã là cảnh giới Cao Thủ, chẳng lẽ là ăn được kỳ trân dị bảo gì sao? Hay là hắn tu luyện công pháp đặc biệt?

“Vậy đắc tội rồi.”

Kim Tea Won cũng không để trong lòng, tâm cảnh của lão đã sớm phẳng như mặt nước, mọi chuyện trên đời hết thảy đều như phù du, truy cầu võ đạo và quyết đấu với cao thủ mới là mục đích sống của lão.

Kim Tea Won chiếm thế thượng phong, lao lên tung ra một cước như nước chảy hoa trôi, hoàn toàn là tùy tâm sở dục. Một cước này căn bản chỉ là đòn thăm dò nhưng do luyện đến mức lô hỏa thuần thanh nên uy lực và tốc độ của nó không gì có thể so sánh được.

Long Hữu trong bụng thầm sợ hãi, cảnh giới Tiên Thiên có khác, chỉ tùy tiện đánh ra mà đã có uy lực bá đạo như vậy rồi. Tuy nhiên vẫn còn kém xa so với Hồng Quân lão nhân gia người.

Tuy nhiên hắn cũng không dám coi thường, vội lùi lại tránh đòn nhưng Kim Tea Won đâu có để yên, lão lại tiếp tục phóng tới đạp ra một cước với tốc độ kinh khủng. Long Hữu tránh không được liền vung quyền chống lại.

Chân mạnh hơn tay gấp ba lần, bởi người ta dùng chân để đi.

Nhưng thân thể Long Hữu đâu thể cùng người thường so sánh được, một quyền này của hắn chính là dùng lực bạo phát của cả thân thể mà đánh ra. Ngay lúc chạm mặt với bàn chân của đối phương thì mấy ngón tay cũng cùng lúc bắn ra tạo thành uy lực của đạn chỉ, lực toàn thân cộng thêm lực búng ngón tay tạo nên sát thương liên hoàn nháy mắt đã gạt được mũi chân của Kim Tea Won ra ngoài thoát được một đòn hiểm.

Nếu để mũi chân của Kim Tea Won đánh trúng thì chắc chắn sẽ bị xuyên thủng cả da thịt, đồng dạng nếu để ngón tay của Long Hữu búng trúng các bộ phận trọng yếu nhẹ thì đứt gân tróc da, nặng thì phế luôn thậm chí có thể đi đời.

“Tốt, tốt.”

Kim Tea Won mừng rỡ kêu lên hai chữ “Tốt”, Long Hữu cũng nhịn không được mà thầm tán thưởng đối phương trong bụng. Đây gọi là anh hùng hiểu anh hùng, cao thủ hiểu cao thủ.

Kim Tea Won luyện tập chính là võ thuật Teakwondo truyền thống của Hàn Quốc, công pháp của lão cũng chính là “Nhất Bộ Đăng Thiên” trong truyền thuyết. Tuy là không thể so sánh với các loại thoái pháp xảo diệu chú trọng tốc độ khác nhưng nó thuần túy chính là trau dồi về mặt lực lượng nhằm bù đắp cho loại cước pháp nhanh nhẹn hoa lệ nhưng chỉ để ngắm của Teakwondo hiện nay.

Teakwondo không phải là không có sát chiêu nhưng phi thường ít ỏi, Teakwondo thời cổ đại cũng không phải là loại võ thuật hiếu chiến tàn bạo như Muay Thái, đã vậy bản thân Kim Tea Won lại hết sức hiền lành và ôn hòa nên lão vô cùng tán thưởng với loại hình thể thao như Teakwondo hiện đại.

Thế mới nói công pháp “Nhất Bộ Đăng Thiên” đã làm cho lực lượng ở chân của lão trở nên vô cùng mạnh mẽ, nếu vận dụng hết sức thì việc đạp bay một tảng đá hơn 200kg cũng không phải là không thể, ấy thế mà Long Hữu chỉ dùng mấy ngón tay là đã dễ dàng hóa giải làm cho da đầu lão cũng tê lên từng hồi.

Chiêu thức thật xảo diệu.

Share

& Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © Tài Liệu khối C™ is a registered trademark.

Designed by Templateism. Hosted on Blogger Platform.