Bên kia bờ đại dương, trong căn cứ bí mật của đoàn lính đánh thuê nổi tiếng thế giới The Beast.
Phòng thí nghiệm “Cơ Nhân Chiến Sĩ” tràn ngập sắc thái thần bí, nơi đó có một nhóm hơn 10 người mặc áo bluse trắng đang bu xung quanh chiếc giường bệnh, chỉ trỏ thảo luận đủ thứ. Còn trên giường bệnh là một người thanh niên vóc người vạm vỡ rắn chắc.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” – Một vị giáo sư trong nhóm hỏi hắn.
“...” – Hắn không trả lời, nghệch bộ mặt ngốc ra như phảng phất hình ảnh một tên ngố.
Đột nhiên cánh của phòng thí nghiệm mở ra, đi vào là hai thân ảnh một cao một thấp trông hết sức tương phản.
Một người thì sắc mặt hồng hào, da dẻ tươi tốt, một mái đầu bạc cùng râu ria trắng như tuyết tung bay, thân hình cao lớn cường tráng. Đó chính là Hồng Quân.
Còn người thấp bé có gương mặt gian xảo, nước da tái nhợt và đôi đồng tử màu đỏ. Đó chính là Francis.
Lại nói về trận quyết chiến mấy tháng trước, cả Hồng Quân và Francis đều có bước đột phá cuối cùng. Hai người này sinh thời vừa là tử địch vừa là bằng hữu của nhau, sống hơn mấy trăm năm cuối cùng cũng có thể đặt chân vào cảnh giới chí cường của nhân loại.
Thần Hoàng Hồng Quân và Thân Vương Francis.
“Ngươi là số mấy?” – Hồng Quân hỏi người thanh niên.
“Hắn là số 8, nhưng trong lúc vận hành thí nghiệm có chút sai sót gì đó nên giờ hắn trông giống như một thằng ngốc vậy a.”
Một lão giả trông có vẻ già nhất trong đám khoa học gia lên tiếng cảm thán, nhất thời khiến cho bầu không khí càng thêm trầm lặng.
“Ha ha, không sao, ngốc càng tốt.” – Đột nhiên Francis bật cười quỉ dị.
“Đành tạm dùng vậy, dù sao thì ta cũng hao tốn quá nhiều tiền bạc vào hắn rồi.”
Hồng Quân ngoài mặt cũng tỏ vẻ không vui, nhưng mọi chuyện đã xong cả rồi nên lão cũng đành phất tay ra đi, chỉ để lại một xấp giấy trên bàn. Đám khoa học gia và cả người thanh niên đều chú ý đến nó, chỉ thấy trên đó ghi: “Kế hoạch Đồ Long”.
...
Một chiếc xe jeep màu đen đậu trước chung cư làm cho mọi người đi qua đều hết sức tò mò soi mói, việc này khiến Trần Can Đảm da mặt tuy dầy hơn tường cũng phải có chút ngượng ngùng.
“Chúng ta đi.”
Bất thình lình Long Hữu đã xuất hiện sau lưng gã, đi cùng hắn còn có Tần Thanh.
Hôm nay Long Hữu chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, phối với mái đầu bạc càng làm hắn thêm tỏa ra loại khí chất siêu phàm thoát tục, nếu thực sự có thêm một bộ râu dài nữa thì đảm bảo mọi người nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ đến bốn chữ “tiên phong đạo cốt”.
Tần Thanh cũng như hắn, vẫn chỉ một bộ đồ thể thao nhưng những đường nét ngây thơ lại càng như tôn vinh thêm vẻ đẹp trong sáng hồn nhiên.
Khác với Long Hữu, Tần Thanh càng hợp với cái lứa tuổi của mình hơn.
Trần Can Đảm nhìn thấy mái tóc bạc của hắn thì có chút hơi bất ngờ nhưng cũng chẳng dám hỏi nhiều, trực tiếp chở hai người đi ngay.
Xe rời khỏi phạm vi thành phố, liên tục đi về phía nam chừng vài giờ cuối cùng cũng đã dừng trước một trại quân đội tập trung quy mô cỡ nhỏ. Nói là cỡ nhỏ chứ thực ra cũng phải chừng bằng một nửa sân golf.
Trần Can Đảm dẫn hai người vào sân nhưng Long Hữu lại bảo họ không cần để ý đến mình. Hắn thong dong chạy đi khắp nơi xem xét, nói gì thì nói, hiện giờ cũng đã là huấn luyện viên, dù không có hứng thú dạy thì cũng phải có chút gì đó để chuẩn bị lên lớp chứ, giáo án chẳng hạn?
Sân bãi tập trung hơn trăm người người nam có nữ có, tất cả đều mặc quân phục dã chiến, nhìn lại thật có chút hơi khó thở vì bầu không khí nặng nề như thế này. Thử tượng tượng cả trăm người này cùng gào lớn thì khí thế đến nhường nào?
Tần Thanh cũng đã thay đồ và bắt đầu tham gia vào nhóm người này, nàng được phân vào nhóm nữ quân và rất nhanh được bọn họ chào đón.
Tổng cộng có 182 người chia làm hai tổ, mỗi tổ là chín mươi mốt người, tất cả đều xếp hàng chờ đợi rất nghiêm chỉnh.
Chừng độ một giờ sau, Long Hữu cũng dần xuất hiện trước tầm mắt của họ. Một thân ảnh trắng muốt từ đầu đến chân, thoạt nhìn thì lại tưởng là cao nhân phương nào, nhưng khi xem kỹ thì hóa ra là một gương mặt thanh tú, đôi hàng mi đen đậm trông rất nam tính.
“Xin chào! Tôi là huấn luyện viên mới của các bạn.”
Long Hữu nói rất từ tốn nhưng âm thanh lại như vang vọng quanh tai của mọi người làm bọn họ thầm nghĩ đến hai chữ “quỷ dị”.
“Nói thế nào cho hay nhỉ. Ừ thì tôi nhận lệnh từ cấp trên, trong vòng một tuần này đem mấy anh mấy chị hành cho đến chết, nếu ai còn sống thì mới có thể ra đường tự nhận mình là tinh anh.”
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo dễ thương cất lên như muốn phá tan bầu không khí u ám này.
“Xin lỗi huấn luyện viên em tới trễ.”
Một bóng người thiếu nữ thướt tha trong bộ quân trang chạy đến, bộ dạng hớt ha hớt hải hệt như học sinh khi đi trễ sợ thầy giáo mắng vậy. Theo sau nàng còn có một người đàn ông bệ vệ, vóc người thô to, vẻ mặt hung ác như Trương Phi.
Long Hữu thần tình căng thẳng trực tiếp bỏ qua cô gái mà nhìn về phía người đàn ông, khẽ lắp bắp: “Phúc mập?”
Người đàn ông đó chính là Đại Tá Huỳnh Văn Phúc, biệt hiệu Quỷ Súng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét