Chương 33: Huỳnh Liên

“Đụ mẹ, trước nay chỉ có mày là dám gọi tao vậy thôi.”

Huỳnh Văn Phúc cười đấm vào vai Long Hữu một cái, vẻ mặt dữ tợn trông đã hiền hòa đi không ít.

Khi còn ở trong tù, Long Hữu đã từng gặp qua Huỳnh Văn Phúc. Con người này chân thật không chút giả dối, công phu bắn súng thuộc hàng nhất lưu, đã vậy cảnh giới võ công cũng không thấp. Hai người trong thời gian ngắn rất nhanh liền kết bạn với nhau, cái này gọi là anh hùng trọng anh hùng, anh hùng hiểu anh hùng.

Huỳnh Văn Phúc có thể nói là thiên tài thực sự, hắn tuy phạm vào rất nhiều điều đại kỵ của Võ Thuật Gia nhưng cho tới nay cũng vẫn có thể thong thả leo lên được đến cấp Cao Thủ. Nếu những võ giả khác mà biết được thì không chừng sẽ ghen tức đến độ muốn đập đầu vào gối mà chết cho rồi.

“Chào Đại Tá.” – Những tinh anh có mặt liền lặp tức cung kính cuối chào.

“Ừ! Mọi người ráng luyện tập cho tốt, sang năm chúng ta có nhiệm vụ phải làm.”

Nói rồi gã móc trong túi ra một huynh chương sao năm cánh giao cho Long Hữu, sẵn giọng: “Đây là chứng chỉ của huấn luyện viên, từ giờ trở đi các người đều thuộc quyền chỉ huy của hắn trong vòng một tuần. Dù hắn ra bất cứ mệnh lệnh gì cũng phải tuân theo.”

Long Hữu kinh ngạc: “Thật là bất cứ chuyện gì?”

“Thực sự!”

“Vậy tui kêu tụi nó đập ông một trận được không?”

Lời vừa thốt ra khiến mọi người đều bật cười, đến tình cảnh này dù cho da mặt Huỳnh Văn Phúc có dầy đến đâu cũng đành bó tay. Nhưng buồn thay người cười lớn nhất, khoa trương nhất lại chính là cô gái vừa đến trễ khi nãy.

“Cười cái gì, tao cắt tiền tháng bây giờ.” – Phúc mập bất mãn ra mặt với cô nàng khiến cho Long Hữu thầm cảm thấy tò mò.

Lúc này hắn mới để ý đến nàng học sinh bê bối này. Một gương mặt thanh tú xinh đẹp, mái tóc đuôi gà búi cao, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xinh nhưng bộ ngực thật sự rất dọa người. Chẳng lẽ đây chính là loli ngực to (đồng nhan cự nhũ) trong truyền thuyết?

“Nó là Huỳnh Liên, con gái tao. Ở đây giao lại cho mày đấy.”

Phúc mập xấu hổ cười một tiếng rồi lặp tức té đi chỗ khác. Long Hữu nhìn bóng dáng mập mạp mà chạy còn nhanh hơn xe thể thao F1 thì có phần hơi cảm khái.

Đột nhiên hắn nhìn Huỳnh Liên trầm mặt nói: “Cô biết lỗi chưa?”

Huỳnh Liên vẻ mặt đáng thương làm cho Long Hữu không nỡ xuống tay, thể nên hắn đành thở dài bảo nàng trở về hàng cho rồi.

“Được rồi, giới thiệu một chút, tôi là Long Hữu, huấn luyện viên mới của các bạn. Tôi biết trong số mọi người ở đây có vài người tuy ngoài mặt thì cung kính chứ thực ra trong lòng không phục đúng không? Chuyện này rất là bình thường nên tôi không trách các bạn.”

Lời của Long Hữu cũng có vài phần đạo lý. Quả thật đội ngũ này đều là những tinh anh tuổi trẻ khí thịnh mang theo vài phần ngạo mạn, họ từ bé đều được mọi người ca tụng là thiên tài các kiểu, muốn làm thầy bọn họ cũng phải có chút bổn sự thì mới được.

Long Hữu trực tiếp đi đến cái cây to gần đó trước ánh mắt khó hiểu của mọi người. Hắn vận sức toàn thân, lấy hai tay ôm chặt, mười đầu ngón tay bấu lủng cả thân rồi đột ngột vùng lên. Chỉ nghe một tiếng “ầm”, cái cây to đùng đã bị nhấc khỏi mặt đất.

Những tinh anh có mặt đương trường đều sợ đến ngây ngốc, dùng sức một người mà nhấc được cả gốc cây lên thì phải mạnh đến cỡ nào? Với trình độ võ học của họ thì tạm thời khó mà lý giải được chuyện này.

Cho đến thời điểm bây giờ, chút ngạo khí trong bụng 184 người (tính cả Tần Thanh và Huỳnh Liên) đều biến đi không còn bóng dáng. Mỗi người trong lòng đều mang những tư vị khác nhau.

Tần Thanh thì tuy biết trước bổn sự của hắn nhưng vẫn cứ si ngốc nhìn người yêu mình trong lòng đầy ngưỡng mộ.

Huỳnh Liên thì lại càng rõ ràng hơn ai hết, cha nàng là võ giả cấp Cao Thủ, bình thường muốn thực hiện được hành động nhổ cây như thế này cũng phải có sự chuẩn bị từ trước, đem tinh thần và sức lực toàn thân kết hợp làm một mới có thể miễn cưỡng thực thi được.

Nhưng Huỳnh Liên lại không rõ ràng một điều Huỳnh Văn Phúc căn bản không chuyên tâm vào võ thuật nên trình độ cũng chỉ dừng ở mức đó thôi, trải qua nhiều năm luyện tập nên thân thể mới có thể miễn cưỡng đạt đến cấp Cao Thủ. Chứ thật ra nếu thực chiến tay không thì cùng lắm là đánh ngang với cấp Cao Thủ sơ kỳ thôi. Sợ rằng ngay cả Park Choi ở giai đoạn đỉnh cao cũng phải mất chút thời gian mới thu thập được.

Tuy nhiên nếu để hắn cầm súng vào thì có thể nói là gặp thần sát thần, gặp phật sát phật. Gần như là vô địch dưới cấp Vương Giả.

Trần Can Đảm và đa số những người khác đều tỏ vẻ sùng kính ra mặt, bản thân họ cao nhất cũng chỉ đạt đến cấp Tông Sư, miễn cưỡng cũng chỉ có thể gọi bằng hai chữ tinh anh cho oai chứ thực ra nếu để họ đánh nhau với bộ đội nhân dân Việt Nam chính quy thì chịu.

Long Hữu vác cái cây lên vai, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Còn ai không phục thì có thể ra thử, nhưng ta nói trước, nếu đã quyết tâm trở thành cao thủ thì phải chuyên tâm học hỏi, đừng đặt tầm mắt mình ở hai chữ “tinh anh” hay “thiên tài” cái mẹ gì đó, nghe thúi lắm.”

“Đừng nghĩ rằng bản thân mình học được chút bổn sự, được người ta ca tụng thì tưởng là giỏi lắm, là hay lắm. Hừ! So với quân đội chính quy các người chỉ là cái đánh rắm. Nói cho mà biết, trong vòng năm phút ta có thể dùng tay không giết sạch các người.”

“Ai trong lòng còn chút điểm ngạo mạn hay bất bình thì dẹp ngay cho ta, nếu không thì có quyền ra về, lão đây không cản, ta hứa sẽ không báo cáo lên cấp trên. Còn nếu ai muốn ở lại, muốn trở thành cao thủ tung hoành thiên hạ không sợ súng đạn, muốn nắm trong tay vận mệnh của chính mình, muốn vì nước nhà ra sức, muốn học được bản sự tay không giết người thì cởi áo ra cho ta.” – Hắn gào lên.

“E hèm... nữ thì cởi áo ngoài là được rồi.”

Sau khi tất cả đã trút ngoại y ra, nam thì cường tráng cơ bắp, nữ thì phong tao tuyệt đại. Tạo nên một tràng cảnh rất là mát mắt.

“Các người đã nghe thủng chưa?”

Một trăm tám mươi tư người liền lúc đồng thanh: “Đã nghe thủng rồi!”

“Còn ai không phục, muốn ra về?”

Không một ai trả lời, Long Hữu rất hài lòng vì biểu hiện của họ. Hai giờ chiều ngày 15 tháng 1, huấn luyện chính thức bắt đầu.

Share

& Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © Tài Liệu khối C™ is a registered trademark.

Designed by Templateism. Hosted on Blogger Platform.