Chương 34: Thợ săn và con mồi

Long Hữu dùng hết nửa ngày đem mớ tri thức căn bản nhất nói cho tất cả cùng thông. Từ những cảnh giới cơ bản nhất cho đến những lý luận thâm ảo hơn trong võ thuật.

“Bản thân công pháp và dược liệu cũng chỉ là phụ trợ, càng về sau mức độ cường hóa thân thể càng lúc càng thấp. Lấy ví dụ một chút. Tiêu chuẩn của một võ giả cấp Đại Sư là biên độ thân thể buộc phải ở mức gấp ba đến năm lần người bình thường, lên đến cấp Tông Sư thì tệ lắm cũng phải gấp sáu đến tám lần. Đạt đến cấp Cao Thủ, ngoài sức mạnh ra thì bản thân võ giả còn sở hữu một loại năng lượng đặc thù trong đan điền gọi là nội kình.”

Nói rồi hắn áp tay vào thân cây, khẽ vận khí liền khiến năm dấu tay lõm vào trong.

“Nội kình ở giai đoạn này tạm không có nhiều tác dụng, chỉ thường dùng để cường hóa thân thể, hoặc cũng có thể nhờ vào nó mà đem tiềm năng ra kích hoạt trong lúc chiến đấu. Thân thể cảnh giới Cao Thủ gần gấp mười lần người bình thường, khi dùng nội kình súc tiến thì ngay cả voi cũng có thể đánh chết.”

Mọi người có mặt khi nghe đến đó đều thầm hít thở không thông, đánh chết cả voi, đây là khái niệm gì chứ? Sức mạnh như vậy đáng sợ đến nhường nào? Tưởng tượng ra so với màn trình diễn của Long Hữu khi nãy còn hoành tráng hơn.

“Vậy xin hỏi huấn luyện viên đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Cha em cũng là võ giả cấp Cao Thủ, vậy là ổng cũng đánh chết voi được sao?”

Huỳnh Liên thuộc dạng người sợ thiên hạ không loạn, nghe đến khúc mấu chốt thường hỏi những câu mà chẳng ai đỡ được cả.

“Ông già của em không chuyên tâm luyện quyền, cả ngày nằm ngủ với súng, sợ rằng ngay cả cấp Tông Sư cũng không đánh lại đâu. Thân thể cường hãn là một chuyện, nhưng đem ra thực chiến được thì lại là một chuyện khác. Thân thể, tâm cảnh, chiêu thức... ba thứ này thiếu cái nào cũng không được.”

“Karate và vài môn võ thuật hiện đại chú trọng thực chiến, lược bỏ những chiêu thức hoa lệ cũng không có gì là sai, điều đó ngược lại càng khiến quyền pháp càng thêm tinh thuần, nhưng sự thật thì khi cao thủ đối chiến, tiền vốn ai hùng hậu hơn thì sẽ có cơ hội chiến thắng nhiều hơn.”

“Lại nói đến sau cảnh giới Cao Thủ chính là cấp Tiên Thiên. E hèm... tôi cũng chỉ đạt đến cấp Tiên Thiên không lâu trước đây thôi. Ở cấp Tiên Thiên, võ giả sẽ có khả năng ngưng tụ nội kình tản mác trong thân thể thành nội đan, nội đan khi sinh ra nội kình thì sẽ càng thêm hùng hậu và tinh khiết gấp nhiều lần. Một võ giả cấp Tiên Thiên cũng không thể dùng khái niệm của con người để so sánh được nữa, họ chạy nhanh hơn cả xe hơi, tránh được cả đạn, thậm chí là trúng đạn cũng không bị thương.”

“Vậy xin hỏi đó phải chăng là giới hạn cuối cùng của con người?” – Người hỏi câu này chính là Trần Can Đảm.

“Hỏi rất hay. Con người đúng thật là chỉ dừng ở cấp Tiên Thiên là tối đa, muốn tiến thêm nữa thực không có khả năng.”

“Nhưng... đó là nói trong phạm trù con người. Hễ võ giả nào vượt qua cấp Tiên Thiên thì đã không còn là người nữa rồi...”

“Trên cấp Tiên Thiên chính là cấp Vương Giả. Nếu không gặp được kỳ ngộ mà muốn tự thân đột phá thì thật sự rất khó. Nhưng nếu đã đạt đến cấp Vương Giả rồi thì... nói sao nhỉ... dưới cấp Vương Giả, sự chênh lệch không lớn, mười võ giả Cao Thủ vây giết một người cấp Tiên Thiên thì không phải là không có khả năng giết chết. Nhưng một khi đã đạt đến cấp Vương Giả rồi thì cho dù là vài trăm Võ Thuật Gia cùng ở một chỗ cũng không đủ cho hắn giết.”

“Được rồi! Tạm biết đến đó đã, thật sự mà nói nếu 184 người ở đây đều đạt đến cấp Tiên Thiên thì việc Việt Nam chúng ta xưng bá Đông Nam Á sẽ không còn là chuyện đùa, thậm chí phóng mắt khắp Châu Á cũng hiếm có đối thủ.”

Cảm thán một hồi, Long Hữu liền bảo mọi người bắt đầu luyện tập. Cách thức tiến bộ đơn giản nhất chính là từ trong chiến đấu mà trưởng thành, cứ thế, 184 người chia làm hai tổ, mỗi tổ là 92 người. Trong vòng bảy ngày liên tục chiến đấu, không được dùng vũ khí, đem đối phương đánh cho đến khi phục thì thôi.

Những tinh anh có mặt ở đây trước khi được tuyển chọn đều được cho phép tiến vào Hàn Lâm Các của học viện quân đội chọn lựa công pháp tu luyện cho riêng mình, nhưng ở đó đa phần đều là Hoàng cấp.

Lại nói nền võ thuật Việt Nam trừ Bình Định Gia ra thì hầu như các võ phái khác đều bắt nguồn từ đầu thế kỷ 20 đến nay. Quốc gia cũng đã nhiều lần thu mua những công pháp bí kíp trên thế giới nhưng do sự khan hiếm và quốc khố có hạn nên Hàn Lâm Các hiện trông cũng rất là nghèo nàn.

Bởi thế những thứ mà các tinh anh học được đều chỉ là những công pháp thuộc hàng da lông bên ngoài, hay nói nặng một chút thì cũng có thể ví như rác rưởi. Mấy thứ đó họa chăng là đem ra cường kiện thân thể một chút chứ chân chính luyện thành cao thủ thì gần như là không có khả năng.

Những loại công pháp từ Huyền cấp trở lên thì chỉ có thể dành cho quân đội chính quy luyện tập… nhưng suy cho cùng thì cũng không thể trách mấy tay bộ trưởng được, tinh anh và quân đội thực sự khác nhau rất xa.



Trong ba ngày đầu, cơ hồ có rất nhiều người bị bầm dập các kiểu, thương thế là điều không thể tránh khỏi. Hai đội chiến đấu với nhau bất kể ngày đêm, họ chia sân huấn luyện thành hai chiến hào, cứ một nhóm lên đánh thì nhóm ở hậu phương sẽ dưỡng sức hay ăn chút gì đó cầm hơi rồi sau đó lại luân phiên đổi vị trí, cứ thế mà chiến đấu với nhau.

Đến ngày thứ tư, Long Hữu đích thân ra mặt bảo họ dừng lại. Mục đích thật sự của việc hắn bắt mọi người liên tục giao chiến chính là khai thác tiềm năng của họ, đem cơ năng của gen bộc phát ra toàn bộ.

Lúc này các tinh anh dường như đã rất mệt mỏi, liên tục chiến suốt ba ngày ba đêm khiến cho tinh thần lẫn thể xác của họ đều rã rời.

Long Hữu nhìn qua một lượt trầm giọng nói: “Còn ba ngày nữa là hết hạn một tuần, từ giờ trở đi chúng ta sẽ sử dụng phương pháp huấn luyện khác.”

“Tôi cho một trăm tám mươi tư người ở đây thời gian ba giờ đồng hồ để chạy trốn và ẩn nấp. Sau ba giờ, tôi sẽ bắt đầu truy lùng. Nếu sau ba ngày mà ai vẫn chưa bị tôi đánh cho ngất xỉu thì sẽ chính thức được thông qua lần sát hạch này. Bắt đầu tính giờ…”

Trò chơi bắt đầu... rất nhiều con mồi và chỉ có một thợ săn.

Share

& Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © Tài Liệu khối C™ is a registered trademark.

Designed by Templateism. Hosted on Blogger Platform.