Chương 35: Giỏi... rất giỏi

Ngồi dưới gốc cây tĩnh tọa, toàn thân Long Hữu càng mang thêm vài phần phiêu dật. Một thân quần áo trắng muốt, mái tóc bạc như sương chẳng nhiễm bụi trần, thật nếu có thêm bộ râu dài thì quả là con mẹ nó ngầu. (Chỗ này tác giả tùy hứng, mình cũng tính bỏ nhưng hắn không cho ^^!)

Ngẫm lại cuộc đời đầy sóng gió của mình trong hai mươi năm qua. Từ khi sinh ra hắn đã có sức khỏe hơn người, và đó cũng chính là nhờ hiệu quả của Long mạch, một loại dị mạch đặc biệt còn vượt xa Thuần Dương chi thể gấp mấy lần.

Phàm những ai sở hữu nó đều có thể xác định là một thiên tài võ học. Thật vậy, Long Hữu chỉ mất ba năm thời gian để trùng kích vào Tiên Thiên cấp, cảnh giới mà những võ học tông sư khác phải dùng cả đời để tham ngộ.

Nói ra thì chẳng ai tin, chuyện này cũng quá là hoang đường đi, nhưng một phần cũng bởi những người sở hữu Long mạch từ xưa đến nay thực sự quá mức hiếm hoi.

Nhưng một khi đã vậy thì họ nếu không phải là bậc đế vương thì cũng là những siêu cấp cao thủ lừng danh thiên hạ. Hầu hết đều là những cái tên người người quen thuộc như Hạng Vũ, Arthur, Alexander, Lê Lợi…

Nhưng bù lại, người có Long mạch nếu trong vòng ba mươi năm không thể thành công tiến vào cảnh giới Vương Giả để sở hữu thêm 100 năm thọ nguyên thì chắc chắn sẽ lão hóa mà chết.

Cảnh giới Vương Giả chính là bức tường ngăn cách giữa người và Thần.

Võ giả cấp Tiên Thiên có sức mạnh và nội kình sánh được với hàng trăm mã lực, thân thể bảo dưỡng tốt thì sống lâu hơn trăm tuổi là chuyện thường.

Nhưng Võ Thuật Gia cấp Vương Giả còn kinh khủng hơn nhiều, có thể khái quát đơn giản bằng hai chữ “khủng bố”. Chỉ tính riêng sức mạnh cơ bắp thì họ đã có thể đạt đến mức hơn 1000 mã lực rồi, ấy là còn chưa kể đến việc nội đan đã ngưng kết hoàn toàn thành kim đan trong truyền thuyết.

Kim đan, cũng chính là biểu tượng của sức mạnh tối thượng vượt xa nhân loại. Cấp Vương Giả sở hữu kim đan tùy thời có thể bạo phát lực lượng vô cùng khủng khiếp, dùng khí kình giết người ngoài trăm mét.

Tuyệt kỹ Phách Không Vô Ảnh của Long Hữu tuy cũng có thể miễn cưỡng tính là một Huyền cấp vũ kỹ có khả năng công kích từ xa nhưng nó lại tiêu hao nội kình rất nhiều.

Lúc trước khi so chiêu với Ưng Bác Không thì bản thân Long Hữu cũng đã như tên hết đà, vỏn vẹn chỉ dùng một chiêu mà đã cạn kiệt khí lực, may mà đó là quyết đấu trên võ đài chứ nếu đánh thật thì hắn chắc chắn sẽ bị Ưng Bác Không giết chết.

Cảnh giới Vương Giả thì khác, họ có thể tùy tiện sử dụng nội kình mà không cần đắn đo bởi trong đan điền lúc nào cũng có kim đan liên tục vận chuyển cung cấp nội kình, nhờ đó mà thân thể và nội kình lúc nào cũng ở trạng thái đỉnh cao.

Vỏn vẹn chỉ khác biệt một cảnh giới nhưng lại khó khăn vô cùng, có những người cả đời vẫn mãi dậm chân ở Tiên Thiên cảnh.

Cũng giống như một vận động viên điền kinh, lúc đầu chạy 100m từ 15s rút ngắn đến 10s thì chỉ cần chịu khó luyện tập cũng không phải là không thể, nhưng càng về sau thì lại càng khó khăn gấp nhiều lần, đôi khi ngay cả rút ngắn 0.1s cũng vô cùng gian nan.

Một võ giả Tiên Thiên cảnh muốn đột phá đến cấp Vương Giả ngoài thiên phú và sự chuyên cần ra còn phải tính đến những kỳ ngộ khác nữa. Ngay cả tâm cảnh cũng là một yếu tố rất quan trọng quyết định nút thắt cuối cùng, có những người ngay giờ khắc mấu chốt lại bị tâm ma quấy nhiễu khiến cho việc trùng kích thất bại, nhẹ thì điên khùng mất hết tu vi, nặng thì thậm chí có thể dẫn đến kết quả là vong mạng.

Thở dài một hơi, Long Hữu cảm thấy có chút phiền não. Tuy nói là còn những cách khác để kéo dài thọ nguyên như phục dụng đan dược hay hấp thụ nguyên âm nhưng lại vô cùng hạn chế.

Khoan nói đến những đan dược có giả cả trên trời, chỉ riêng việc hấp thụ nguyên âm của con gái cũng đã là cả một vấn đề rồi. Long Hữu yêu thương Tần Thanh là thật, tuy hắn có chút háo sắc và hoa tâm nhưng không đến mức đường cùng thì hắn cũng không dám làm ra mấy cái chuyện vụng trộm sau lưng ấy.

Cưỡng đoạt nguyên âm cũng có tác dụng nhưng việc đó sẽ khiến cho tâm ma trong lòng hắn càng thêm lớn mạnh, chỉ có chân chính thu phục phụ nữ thì nguyên âm mới mang lại hiệu quả lớn nhất.

Đang trong lúc suy nghĩ thì đột nhiên thần thức của Long Hữu lại có chút cảnh giác, giật mình hắn quay lại liền phát hiện một quyền nhanh như chớp đang đánh đến. Toàn thân khẽ động liền tránh sang đánh trả lại một quyền.

Trong vòng 1/10 của giây, hai quyền đầu chạm nhau vang lên âm thanh trầm đục. Long Hữu vẫn đứng yên nhưng kẻ kia thì lại bị lực phản chấn đánh văng ra xa., thoáng nhìn, hắn nhận ra đây là một cô gái.

Nàng có nước da hơi ngăm tựa lúa mạch, vóc dáng cân đối đẩy đà phối với làn da màu đồng càng tăng thêm vài phần khỏe mạnh. Gương mặt cũng thuộc diện dễ nhìn, cặp mắt long lanh, chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi hồng…

Còn chưa kịp phẩm định người đẹp xong thì Long Hữu liền bị nàng ta tập kích một lần nữa. Một cước tung ra đạp thẳng xuống hạ bộ của hắn.

Quá dã man, cư nhiên dám triệt để phá đi mệnh căn của lão đây, rõ ràng là chán sống.

Long Hữu tức giận lặp tức chụp lấy cổ chân nàng xoay vòng ném đi. Toàn thân cô gái đập mạnh vào thân cây té xuống lặp tức ngất xỉu.

Bỗng nhiên từ đằng xa chạy đến một nhóm người trẻ tuổi nam có nữ có, họ thấy cô gái bất tỉnh nằm trên đất liền vội vàng chạy đến đỡ lên, có vài người còn hung hăng hướng về phía Long Hữu mà trừng mắt.

Một thanh niên trông khá là đẹp trai đứng ra, từ trên người mang theo chút khí chất thượng lưu tức giận mắng.

“Thằng khốn! Mày đã làm gì Vũ rồi hả?”

Long Hữu có chút bất bình với đám nhóc này, hắn dám chắc đây chính là mấy cậu ấm cô chiêu của đám bụng phệ đang đeo quân hàm ngồi chễm chệ trong kia.

Khẽ hừ một tiếng, hắn quát: “Cô ta tấn công tôi, chẳng lẽ lại không được phép tự vệ?”

“Nhưng người ta là con gái.” – Một cô gái trẻ tuổi khác liền hướng về phía hắn chất vấn.

“Con gái thì sao chứ?”

“Nhiều lời làm gì? Coi tao bắn chết mẹ mày nè.”

Chàng thanh niên đẹp trai liền lôi từ túi sau ra một khẩu súng ngắn chỉa thẳng vào đầu Long Hữu.

“Giờ thì quỳ xuống xin lỗi ngay lặp tức.”

Một người trong nhóm liền nói: “Minh, đừng xúc động, chờ Vũ tỉnh lại đã.”

Quỳ? Long Hữu nghe đến đây thì đã thực sự rất tức giận rồi. Cho dù là bái Hồng Quân làm sư phụ cũng chỉ dâng trà rồi vái chín cái là cùng, đằng này thằng nhóc lại dám bắt hắn quỳ, rõ ràng là muốn chết.

“Mày gọi là Minh đúng không? Tao chắc chắn sẽ đập nát cái mặt mày trước khi mày kịp bóp cò đó, không tin thì có quyền thử.”

“Mày…”

Gã Minh đó còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy bàn tay mình truyền đến cảm giác đau đớn chưa từng có, thoáng cái súng đã chẳng thấy đâu rồi. Đám còn lại thấy vậy cũng liền rút súng ra chỉa vào Long Hữu, nhất thời gần chục họng súng đều đang lên nòng về phía hắn.

Long Hữu cầm khẩu súng của tên Minh bóp nhẹ một cái liền khiến nó vỡ tan ra từng mảnh, sau đó hắn rút từ trong túi ra quân hàm của mình.

Là Thiếu Tá.

“Tôi cho mấy cô cậu thời gian ba giây để bỏ súng xuống, dám chỉa súng vào Thiếu Tá quân đội, tội này không nhỏ đâu.”

Nhất thời cả đám đều nghệch mặt ra. Bản thân họ là những công tử tiểu thư nhà lính, đi đâu cũng có người theo bảo vệ, được cha mẹ xem như bảo bối, thậm chí là vào sân huấn luyện còn được phép mang theo súng để tập bắn.

Có thể hình dung họ bằng bốn chữ “coi trời bằng vung” cũng không sai biệt mấy.

Ấy thế mà lần này không ngờ chạy lung tung lại chọc phải một nhân vật không nên chọc. Lúc đầu họ thấy Long Hữu mặc đồ thể thao, lại không có quân hàm nên tưởng hắn chỉ là một tên lính quèn nào đó thôi, thực chứ nếu để biết trước thân phận của hắn thì nào dám.

Gã Minh lúc này thì sợ đến mặt mũi trắng bệch, cha hắn cũng chỉ đeo hàm Trung Úy vậy mà hắn lại dám chỉa súng vào thượng cấp của cha mình.

“Mọi chuyện còn chưa xong đâu.”

Nói rồi Long Hữu liền móc điện thoại ra gọi cho Phúc mập: “Bụng bự, tui cho ông năm phút phải có mặt tại đây ngay lặp tức.”

Sau đó hắn nhìn về phía đám thanh niên vẫn còn đang mãi chìm trong sự sợ hãi, trừng mắt quát: “Không phải quân nhân mà dám đem quân khí bên người, lại còn dám chỉa súng uy hiếp Thiếu Tá. Thanh niên ngày nay càng lúc càng lợi hại đó, giỏi… rất giỏi.”

Share

& Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © Tài Liệu khối C™ is a registered trademark.

Designed by Templateism. Hosted on Blogger Platform.